Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 116: Trước đây anh đều là giả ngu ư? (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Tiêu Dương không chần chờ, cẩn thận mở cửa. sAu khi chắc chắn Tô Tiểu San đã đi khỏi dám mới bước nhanh ra ngoài.

Bảo vệ tập hợp.

Khoảng nửa tiếng, kể cả bảo vệ đang trực cổng cũng chỉ để lại một người, còn lại tất cả mọi người đều tập trung vào phòng họp.

Một lát sau, một xe cảnh sát nhỏ dừng lại ở trước cửa Phục Đại.

Khuôn mặt lạnh lùng, tóc xõa ngang vai, áo quần màu đen, tư thế hiên ngang.

- Đại tỷ.

Tiêu Dương từ xa vẫy vẫy.

Bạch Khanh Thành nhìn Tiêu Dương, trong lòng vô thức hiện lên một cảm giác khác lạ, nháy mắt liền quay lại bình thường, trực tiếp đi về hướng phòng họp.

- Cảnh quan!

- Chào cảnh quan.

Cũng không ít nhân viên bảo vệ nhận ra Bạch Khanh Thành.

Khuôn mặt Bạch Khanh Thành lạnh lùng, đi thẳng về phía trước, ánh mắt nhìn lướt qua phía dưới, lông mi khẽ nhăn lại, khua tay nói:

- Không cần ngồi chung một chỗ đâu, toàn bộ mọi người tách ra đi.

- Bạch cảnh quan muốn điều tra một vụ án vô cùng quan trọng, mọi người phối hợp một chút nhé.

Sau khi lời của Tiêu Dương thốt ra, tất cả bảo vệ liền nhao nhao tản ra.

Bạch Khanh Thành liếc qua Tiêu Dương, rồi bảo hai vị hình cảnh đi cùng phát giấy bút cho mọi người.

- Mọi người đều biết, mấy hôm trước đã xảy ra vụ án năm ngày ba mạng. Hung thủ nghi ngờ mặc đồng phục của bảo vệ Phục Đại.

Bạch Khanh Thành trầm giọng nói:

- Tối hôm qua, hung thủ lại xuất hiện.

Vừa mới nói xong, lập tức dậy lên một hồi xôn xao.

Trong nháy mắt, ánh mắt Bạch Khanh Thành như lưỡi dao sắc bén lướt qua tất cả bảo vệ ở đây.

Một hồi, Bạch Khanh Thành mới từ từ nói tiếp:

- Bây giờ, trước mắt mọi người có một tờ giấy, mời mọi người viết ra từ thời điểm mười giờ tối qua đến trước bảy giờ sáng hôm nay, mọi người đã làm những gì, có ai có thể làm chứng, ghi càng chi tiết càng tốt.

- Cảnh sát sẽ không hàm oan cho bất kỳ người tốt nào, cũng sẽ không bỏ qua cho bất kỳ kẻ xấu nào.

Phần lớn bảo vệ cầm bút lên. Lúc này, vẻ mặt cổ quái nhất trong đám bảo vệ chính là Lâm Tiểu Thảo, gần như van xin nhìn Tiêu Dương.

Tiêu Dương cố nhịn cười, mắt đưa lên trần nhà.

Lâm Tiểu Thảo chỉ biết nhẫn nhịn nuốt nước mắt, cầm bút bắt đầu viết.

Sau khoảng mười phút, tất cả mọi người đã viết xong, toàn bộ đưa cho Bạch Khanh Thành.

- Xin phép mọi người đợi một lát.

Bạch Khanh Thành ngồi xuống, rồi lật từng tờ từng tờ một xem và phân tích.

Cô biết, trong những chi tiết này có thể tìm ra được manh mối tội phạm.

Trong phòng họp vang lên tiếng bàn bạc nho nhỏ.

Tiêu Dương cũng nhịn không được đi tới, lật lên từng tờ một.

Phốc!

Đột nhiên, Tiêu Dương không nhịn được bật cười.

- Đêm qua, tôi ở cổng bảo vệ tòa nhà A trực ban, sau đó đi ngủ, ngủ ở trên giường một giấc, trời vừa sáng liền bị anh Tiêu đuổi ra ngoài.

Bạch Khanh Thành khẽ liếc Tiêu Dương, Tiêu Dương liền nghiêm túc ngừng cười.

Nghiêm túc xem xét khoảng chừng mười phút.

Lông mày đang cau chặt của Bạch Khanh Thành đột nhiên thả lỏng, mỉm cười đứng lên:

- Quấy rầy các vị rồi, tất cả mọi người ở đây đều có chứng cớ chứng minh mình không ở hiện trường, chứng tỏ hung thủ không phải ở Phục Đại. Bây giờ mọi người có thể đi ra được rồi.

Nói dứt lời, không ít người cũng thả lỏng, toàn thân thoải mái hơn. Tuy không làm chuyện gì sai, nhưng cảm giác bị nghi ngờ luôn không được thoải mái. Hiện tại vừa nghe Bạch Khanh Thành nói vậy, liền cười đứng lên, lần lượt cùng nhàu ra khỏi phòng họp.

Trong phòng họp, chỉ còn lại Bạch Khanh Thành, Tiêu Dương và hai vị hình cảnh.

- Cô nói đều là thật?

Tiêu Dương nhìn Bạch Khanh Thành.

Bạch Khanh Thành mỉm cười:

- Chẳng lẽ anh cảm thấy có chỗ nào là giả?

- Theo tôi thấy, trong đây có hai tờ khả nghi.

Nghe vậy, Bạch Khanh Thành có hơi kinh ngạc, khóe miệng khẽ nhếch lên, mỉm cười nói:

- Thật là trùng hợp, tôi cũng phát hiện ra hai tờ.

- Chúng ta mỗi người lấy một tờ, xem có phải là cùng chung suy nghĩ không?

Tiêu Dương khẽ đề nghị.

Bạch Khanh Thành gật đầu, đưa tay xuống…

Tiêu Dương cũng đồng thời đưa tay xuống.

Xoạt!

Hai người đồng thời cùng cầm lấy một tờ giấy.

Một tờ ký tên Trần Bình, một tờ khác ký tên Trần Khải.

Mắt đối mắt, cùng mỉm cười.

- Xem ra, tâm tư của đại tỷ quả nhiên tinh tế.

- Tiêu Dương, anh cũng không đơn giản. Hai người đó tối qua chẳng phải là ở cùng với anh sao? Sao anh lại nghi ngờ bọn họ?

Tiêu Dương mỉm cười:

- Tờ giấy mà hai người họ viết nếu tách ra thì không ai có vấn đề gì. Nhưng nếu là một đôi thì vấn đề lớn rồi.

- Tối hôm qua ở phòng trực cổng chính, đội trưởng Tiêu Dương làm chứng.

- Hai người đều một câu giống nhau.

Bạch Khanh Thành cười nói:

- Đây đúng là một điểm chứng minh vô cùng có hiệu lực. Hơn nữa, tối hôm qua, anh đúng là ở cùng với bọn họ.

- Nhưng mà, chính vì cái suy nghĩ chọn người làm chứng này, cho nên bọn họ không làm chứng cho nhau, bởi vì đối với họ, xem ra chỉ có một mình tôi là người có sức thuyết phục thôi.

- Thông minh quá sẽ bị thông minh hại.

- Cứ cho là vậy đi.

Tiêu Dương đột nhiên cười khẽ.

- Nhưng mà, những điều này chẳng qua chỉ là suy đoán của tôi thôi.

- Vậy cũng chưa hẳn.

Đôi mắt Bạch Khanh Thành xẹt qua một tia sáng:

- Hai người này vốn dĩ trước kia đều không có cách nào xác định có phải là tình nghi gây án hay không. Bây giờ từ hai tờ giấy bình thường này xem ra, tỷ lệ bọn họ là hung thủ là rất lớn. Tôi chỉ muốn đi xem một chỗ là biết ngay thôi.

- Hàng rào trường học?

Tiêu Dương hỏi.

Ánh mắt Bạch Khanh Thành vô cùng ngạc nhiên nhìn Tiêu Dương. Một lúc sau, nhịn không được liền nói:

- Trước kia anh đều là giả ngu à?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️