Rất nhiều người muốn tìm Tạ Chấn Vinh để nhờ giúp đỡ công chuyện, Tạ Chấn Vinh đương nhiên cũng sẽ không tùy ý đồng ý hỗ trợ. Tiêu Dương vừa mới có ơn cứu cha của mình, hơn nữa Tạ Chấn Vinh cũng vô cùng coi trọng chàng trai này. Cho nên, lúc Tiêu Dương có chuyện muốn tìm ông giúp đỡ, Tạ Chấn Vinh liền nhận lời mà không hề do dự.
Điều không ngờ tới chính là hắn lại đi hỏi mình số điện thoại liên lạc với quán cà phê Túy Vũ.
Đầu bên kia điện thoại, Tạ Chấn Vinh liền im lặng.
- Tôi có chút việc gấp.
Tiêu Dương lúc này mới nói thêm một câu. Hắn thật không nghĩ gì nhiều.
Tạ Chấn Vinh cũng không chần chừ, dặn dò bên dưới đi tìm số điện thoại của Trương Hồng của quán cà phê Túy Vũ, sau đó báo cho Tiêu Dương.
- Đúng rồi, Tiêu Dương, tôi cũng có chút chuyện muốn thương lượng với cậu.
Tạ Chấn Vinh mở lời.
- Xin giám đốc Tạ cứ nói.
Tạ Chấn Vinh suy nghĩ:
- Tạm thời qua điện thoại không thể nói rõ được, hay là ba giờ chiều hôm nay, cậu đến Vũ Phong quán uống ly cà phê nhé?
- Không thành vấn đề.
Tiêu Dương gật đầu, sau khi cúp điện thoại liền bấm số điện thoại của Trương Hồng.
Quán cà phê Túy Vũ.
Một ngày đặc biệt, quán cà phê thay đổi quản lý, sửa lại mặt tiền, thay đổi bảng hiệu.
Quán cà phê Túy Vũ chính thức khai trương.
Khách đến chúc mừng rất nhiều, cũng không ít mối khách cũ của quán, nhộn nhịp đi vào bên trong.
Âm nhạc du dương khiến cho người ta thoải mái dễ chịu vang khắp không gian.
Bước chân Lăng Ngư Nhạn cũng vội vàng đi vào trong quán.
Sự thay đổi của quán cà phê khiến cho cô có hơi kinh ngạc, cũng đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Nếu vẫn là Lê Quang Uy làm quản lý thì công việc bán thời gian khó lắm mới có được này của mình chỉ sợ là không còn. Chỉ có điều, không biết quản lý mới đến sẽ là người như thế nào?
Vẻ mặt Lăng Ngư Nhạn có chút đắng chát, còn trong lòng thì hơi rối loạn, rảo bước đi vào đại sảnh.
- Lăng Ngư Nhạn.
Lúc này, một giọng khẽ kêu lên, một phục vụ nhận ra Lăng Ngư Nhạn liền đi tới:
- Chị Hồng dặn, sau khi chị đến thì sang văn phòng của chị ấy một lát.
Nghe xong, sắc mặt Lăng Ngư Nhạn có chút trắng bệch.
Chuyện này thường chỉ có một kết quả, mình… bị đuổi việc rồi.
Có lẽ là bởi vì chuyện xảy ra mấy hôm trước, hôm nay lại thay đổi quản lý.
Lăng Ngư Nhạn suy nghĩ lung tung, chân bước loạn xạ đi về phía văn phòng của Trương Hồng.
Cộc cộc.
- Vào đi!
Lăng Ngư Nhạn đẩy cửa bước vào, vẻ mặt có hơi câu nệ:
- Chị Hồng.
Trương Hồng ngẩng đầu lên, sau khi thấy vẻ mặt của Lăng Ngư Nhạn, mỉm cười đứng dậy:
- Ngư Nhạn, ngồi đi.
Lăng Ngư Nhạn bị vẻ nhiệt tình của Trương Hồng làm cho kinh ngạc, không biết làm gì, vội vàng khoát tay nói:
- Không…không cần đâu.
Trương Hồng đi tới, nhìn Lăng Ngư Nhạn từ trên xuống dưới, vốn dĩ trong lòng có chút nghi hoặc liền lập tức biến mất tăm hơi, mỉm cười nói:
- Đừng căng thẳng, tôi gọi em tới cũng không có chuyện gì đâu.
Trương Hồng dừng lại, nhìn Lăng Ngư Nhạn:
- Em làm bán thời gian ở đây, trung bình mỗi ngày đến bốn giờ, được khoảng 50 đồng, đúng không?
Nghe vậy, trong lòng Lăng Ngư Nhạn càng thêm căng thẳng, nhẹ gật đầu.
- Bắt đầu từ ngày mai, em chỉ cần mỗi ngày đến hai giờ là được rồi.
- Cái gì?
Lăng Ngư Nhạn giật mình, lo lắng nhìn Trương Hồng:
- Chị Hồng, chuyện này…
- Em đừng vội.
Trương Hồng cười cười nói:
- Đây là mệnh lệnh do quản lý Tiêu tự mình đưa xuống.
Mắt Lăng Ngư Nhạn khẽ giật.
- Em chỉ cần đến vào giờ buôn bán bình thường của quán cà phê mỗi ngày hai giờ, còn tiền công…
Trương Hồng mỉm cười:
- Mỗi ngày 100.
- Cái gì?
Lăng Ngư Nhạn có hơi mờ mịt.
Giờ làm việc giảm một nửa, còn thù lao thì lại gấp đôi.
Điều này quả thực có chút hoang đường.
Lăng Ngư Nhạn thật không ngờ lại có chuyện tốt vô duyên vô cớ đập vào đầu mình như vậy, liền trợn tròn mắt. Mãi đến khi đi ra khỏi phòng của Trương Hồng, Lăng Ngư Nhạn vẫn còn cảm giác nửa mê nửa tỉnh, nhịn không được chạm tay lên mặt mình:
- Mình…là mình đang nằm mơ chăng?
Bánh từ trên trời rơi xuống.
Đối diện với đãi ngộ như vậy, trong lòng Lăng Ngư Nhạn tuy vui mừng, nhưng lại càng cảm thấy lo lắng không yên, mang theo tâm trạng phức tạp quay về đại sảnh quán cà phê.
Trong văn phòng của Trương Hồng.
Trương Hồng mặc bộ đồ công sở màu trắng bạc ngồi ở trên ghế, trong tay cầm một cây viết nhẹ nhàng chuyển động, ánh mắt liếc nhìn cửa ra vào, không giấu được vài phần hâm mộ.
- Cô gái may mắn.
…..
……
Trước khi Tô Tiểu San rời đi, cũng đã công kích phòng bảo vệ của Tiêu Dương một vòng nữa. Nhưng Tiêu đại gia điếc không sợ súng, nói gì cũng không chịu mở cửa, Tô Tiểu San chỉ có thể quay người rời khỏi.
Thế nhưng, lúc này một cuộc điện thoại gọi tới, làm cho Tiêu Dương ở trong chăn suýt chút nữa nhảy dựng lên.
- Hung thủ của vụ án năm ngày ba mạng xuất hiện rồi à?
Tiêu Dương kinh hãi.
Bạch Khanh Thành gọi tới.
Hóa ra, vào tối hôm qua, chính tại khu vực gần cửa lớn của đại học Phục Đại, hung án đã xảy ra.
Thủ pháp so với các vụ trước không có khác biệt.
Nhưng mà lần này, điều may mắn là lúc đó có người đi qua khiến cho ác đồ sợ quá bỏ chạy. Hôm nay người bị hại đang ở bệnh viện, tạm thời giữ được tính mạng nhưng vẫn còn hôn mê bất tỉnh.&- Tối hôm qua à?
Lông mày Tiêu Dương nhíu lại:
- Đại tỷ, ba người tình nghi mà chị đưa, tối hôm qua hai người trong số đó đang ở cùng với tôi, chẳng lẽ là…
- Anh hãy tập hợp toàn bộ người của bảo vệ lại, tôi sẽ đến trường của anh ngay.
Bạch Khanh Thành quyết định nhanh chóng rồi cúp điện thoại.
Sắp tìm ra manh mối rồi?