Bản thân hắn ngay cả phương thức liên lạc cũng không để lại thì cho dù là người khác muốn thông báo cho hắn cũng không có cách nào.
Tiêu Dương khẽ gật đầu, liền lấy điện thoại ra.
- Lăng cô nương, số di động của cô là bao nhiêu? Tôi lưu lại để tiện liên lạc.
Lăng Ngư Nhạn cầm điện thoại của Tiêu Dương, bấm một dãy mã số. Trong chốc lát, trong túi Lăng Ngư Nhạn vang lên một hồi chuông nhỏ.
- Được rồi, tôi phải đi đây.
Lăng Ngư Nhạn quay người đi ra khỏi phòng bảo vệ, bước chân đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Tiêu Dương:
- Tiêu Dương…
- Ừ?
Tiêu Dương đưa mắt nhìn.
Gió nhẹ thổi qua, trong tích tắc bóng Lăng Ngư Nhạn như phiêu diêu hơn, khẽ cười nói:
- Tôi họ Lăng, tên Ngư Nhạn, sau này đừng gọi tôi là Lăng cô nương nữa, hãy gọi tên tôi được rồi.
Vừa dứt lời, Lăng Ngư Nhạn liền quay người bước đi.
- Ngư Nhạn? Ngư Nhạn?
Tiêu Dương nói thầm vài tiếng rồi đứng lên. Vừa mới đi ra khỏi phòng bảo vệ, đột nhiên toàn thân giống như bị giật điện với cường độ mạnh, đồng tử cũng mở lớn, bất thình lình rùng mình một cái, vẻ mặt đột biến, vội vàng lui lại mấy bước.
Cạch!
Phòng bảo vệ nặng nề đóng lại.
- Đứng lại!
Lúc này, một tiếng rống thấu trời xanh vang ầm lên.
Uỳnh! Uỳnh!
Có mấy tiếng đấm vào cửa mãnh liệt.
- Mở cửa!
- Không mở!
- Có mở không?
- Không mở!
Giọng Tiêu Dương vô cùng kiên định, nhưng trong lòng đang nảy tưng lên.
Người bên ngoài chính là Tô Tiểu San.
Chính hắn buổi sáng nay đã không cẩn thận nhìn thấy được thứ không nên thấy, bây giờ Tiêu đại gia có tật giật mình, nào dám mở cửa để đón lấy cơn thịnh nộ của Tô Tiểu San.
- Không mở! Có chết cũng không mở!
Bộ dạng điếc không sợ súng.
Ngực Tô Tiểu San phập phồng liên tục.
Cô đang chuẩn bị đi xem phòng của các nữ sinh, thăm hỏi tình hình cụ thể của học sinh, nhưng vừa nhìn thấy Tiêu Dương, liền không nhịn được mà nổi giận lao tới.
Không ngờ tiểu tử này phản ứng cũng rất nhanh, liền khóa cửa phòng bảo vệ lại.
- Anh định không mở luôn đúng không?
Giọng Tô Tiểu San lạnh như băng.
- Đúng vậy.
Tiêu đại gia bất chấp.
- Tôi…
Tô Tiểu San định uy hiếp, nhưng dù thế nào cũng không nghĩ ra được uy hiếp như thế nào, khuôn mặt giận đỏ hết lên. Lúc này một nữ sinh đi qua cũng không khỏi tò mò nhìn xem, Tô Tiểu San hừ lạnh một tiếng, chuẩn bị rời đi.
- Tô cô nương, tôi…tôi quả thật không thấy gì hết.
Tiêu Dương tỏ thái độ bị oan, thành khẩn nói:
- Sau khi đẩy cửa ra tôi mới biết có người, liền nhanh chóng đóng cửa lại, thật sự là không nhìn thấy cái gì hết.
- Thật không?
Tô Tiểu San nghi hoặc nhìn tấm cửa đang đóng chặt.
- Thật mà.
Giọng Tiêu Dương cũng nhanh chóng đáp lại.
Nếu đúng là như vậy thì tốt. Tô Tiểu San suy nghĩ loạn xạ một hồi, rồi thở dài:
- Nếu anh đã không nhìn thấy gì, vậy sao lại trốn sau cửa, cũng không dám mở?
Tiêu đại gia tranh thủ thời cơ làm lành:
- Tôi chẳng qua chỉ sợ Tô cô nương nhất thời kích động thôi.
- Anh thật là không thấy gì?
- Không thấy.
Tiêu Dương ôm ngực trả lời.
Tô Tiểu San trầm ngâm hồi lâu, đột ngột ngẩng mặt lên, giọng nhẹ nhàng mà ngắn gọn truyền đến tai Tiêu Dương:
- Anh có thấy nốt ruồi đen bên ngực trái của tôi không?
Vừa nghe tới, Tiêu Dương lập tức tức giận bất bình nói.
- Nói bậy! Rất trắng, rất trắng mà. Làm gì có nốt ruồi nào.
Đó là một trong những hình ảnh hoàn mỹ nhất mà Tiêu Dương từng thấy, Tiêu đại gia sao có thể để người khác làm bẩn được.
Nhưng mà, lời vừa thốt ra, Tiêu Dương nhất thời chột dạ.
- Tiêu…..Dương….
Hai tiếng này giống như tiếng gọi từ chín tầng địa ngục truyền tới, kèm theo cả tiếng nghiến rang nghiến lợi vang lên.
- Rất trắng rất trắng sao?
Tiêu Dương giật nảy mình, toàn thân run rẩy, nhắm mắt lại:
- À, là tôi mộng du, tôi mộng du đó, tôi phải đi ngủ đây.
Tiêu Dương chui đầu vào chăn, mặc cho cửa bên ngoài bị đập nát cũng nằm bất động.
Miệng núi lửa đã bị khởi động, Tiêu Dương cũng không dám động đến, trốn trong chăn, âm thầm mặc niệm:
- Quả thực là rất trắng, rất trắng mà.
Tô Tiểu San thật sự tức đến sùi bọt mép, hung hăng đá mấy cái vào cửa lớn. Thấy bên trong không có phản ứng gì nữa, Tô Tiểu San cũng chỉ có thể nuốt lửa giận vào trong:
- Tiêu Dương, đừng để bà bắt được anh. Nếu không, bà sẽ cho anh được đẹp mặt.
Tô Tiểu San buông một câu, rồi thở gấp đi về phía khu nhà ở.
- Muốn tôi đẹp mặt hả? Tôi vốn đã đẹp rồi mà.
Người nào đó trong chăn tự kỷ nói chuyện.
Bình tĩnh một hồi, Tiêu Dương nằm trên giường lấy điện thoại ra, đồng thời lấy tấm danh thiếp của Tạ Chấn Vinh, đại diện cho thẻ Vip cao cấp năm sao của Vũ Phong quán, bấm số điện thoại của ông.
- Xin chào, ai vậy?
Điện thoại bên kia vang lên giọng nói trầm thấp.
- Giám đốc Tạ, tôi là Tiêu Dương.
Tiêu Dương liền nói.
- Tiêu huynh đệ?
Tạ Chấn Vinh có chút vui mừng, cười nói:
- Không ngờ Tiêu huynh đệ lại gọi điện thoại cho tôi vào giờ này. Tôi cũng đang có chuyện muốn nói với cậu đây.
- Thật trùng hợp, tôi cũng có chút chuyện muốn hỏi thăm Giám đốc Tạ.
Tạ Chấn Vinh vô cùng nghiêm túc:
- Tiêu huynh đệ có chuyện gì?
Tiêu Dương cũng không vòng vo, trực tiếp vào đề:
- Giám đốc Tạ, à…số điện thoại liên hệ của quán cà phê Túy Vũ là bao nhiêu vậy?
……