Hạt mưa rơi trên mặt hồ, tạo nên từng vòng rung động.
Bên trong đình, hai bóng hình, hai ánh mắt nhìn nhau.
Một hồi, Tiêu Dương mới đứng lên, một lần nữa mỉm cười nhìn Quân Thiết Anh.
- Anh nói… thật chứ?
Quân Thiết Anh cẩn trọng hỏi.
Tiêu Dương gật đầu:
- Tôi nói được là làm được.
- Nhưng mà…
Quân Thiết Anh chần chừ, cắn chặt môi:
- Ngày nghỉ Quốc Khánh hàng năm, tôi đều phải quay về nhà một chuyến.
Quân Thiết Anh suy tư một hồi, lúc ngẩng lên lần nữa, ánh mắt đã có vẻ kiên định:
- Tôi muốn đi lên đỉnh núi.
So với chuyện trở lại ngôi nhà lạnh như băng đó, Quân Thiết Anh vẫn lựa chọn chuyện giống như là ước mơ này.
Lên đỉnh núi, sẽ là cảm giác thế nào?
Quân Thiết Anh chỉ hận hôm nay không phải là ngày Quốc Khánh.
- Tôi gọi điện thoại để báo cho lớp trưởng.
Quân Thiết Anh lấy điện thoại ra.
Mưa rơi dần dần nhỏ lại.
Đình này nằm ở giữa hồ nhân tạo, hai bên có cầu nối thẳng.
Bấy giờ, liền nghe một hồi tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
Tiêu Dương nhìn sang, đồng tử không khỏi nhẹ co lại.
Oan gia ngõ hẹp.
Lại gặp Tôn Thiến Thiến.
Lúc Tôn Thiến Thiến và Đan Mộng Nhi chạy đến gần mái đình mới nhìn thấy hai người Tiêu Dương.
- Quân Thiết Anh?
Tôn Thiến Thiến dừng bước, khóe miệng hiện lên vẻ mỉa mai nhìn vào hai chân của Quân Thiết Anh:
- Thật là trùng hợp.
Ánh mắt Quân Thiết Anh bình tĩnh nhìn lướt qua Tôn Thiến Thiến, không nói một lời.
- Không quên vụ cá cược của chúng ta chứ?
Vẻ mặt Tôn Thiến Thiến đầy vẻ kiêu căng cười:
- Tối mai là tiệc chào đón người mới rồi, tôi thực muốn xem, một khúc đàn tranh rách rưới của cô làm sao có thể thu hút cả trường?
- Đó không phải là chuyện cần cô quan tâm.
Giọng Quân Thiết Anh bình tĩnh trả lời.
- Tôi chỉ là cảm thấy đối thủ quá yếu, thắng được cũng không có ý nghĩa lắm thôi.
Ánh mắt Tôn Thiến Thiến nhìn chằm chằm Quân Thiết Anh.
Cô rất mong chờ buổi tiệc chào đón người mới tối mai.
- Mộng Nhi, chúng ta đi thôi.
Đan Mộng Nhi nhìn mưa bên ngoài:
- Thiến Thiến, hình như mưa đang lớn.
- Tôi không có thói quen ở cùng một mái đình với kẻ thù của mình.
Tôn Thiến Thiến nhếch miệng:
- Cũng khó có được một lần mới sáng sớm đã phải tắm ướt người.
Tôn Thiến Thiến xông ra ngoài, Đan Mộng Nhi chần chừ một chút rồi cũng cất bước chạy theo.
Sau khi nhìn bóng lưng hai người hoàn toàn biến mất, ánh mắt Tiêu Dương mới thu trở lại, đưa mắt nhìn Quân Thiết Anh, cười nói:
- Đại tiểu thư, tôi tin là, vũ khúc Túy Vũ Địa Phủ này của cô một khi xuất hiện sẽ bùng nổ không chỉ là sân khấu của buổi tiệc ở Phục Đại, thậm chí còn nổi lên như một trận cuồng phong trong giới âm nhạc cổ điển.
Ánh mắt Quân Thiết Anh ngược lại rất bình tĩnh:
- Tiêu Dương, anh đánh giá cũng quá cao rồi.
- Tôi tuyệt đối không phóng đại.
Tiêu Dương nghiêm mặt nói, trầm ngâm hồi lâu, lông mi khẽ nhăn:
- Nhưng mà, cái cô Tôn Thiến Thiến kia đã tính toán như vậy, chỉ sợ, cô ta sẽ sử dụng một số thủ đoạn khác.
- Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Cho dù Tôn Thiến Thiến có quỷ kế gì, chúng ta cũng không có cách đề phòng trước được.
Quân Thiết Anh chậm rãi nói.
Tiêu Dương rơi vào trầm tư.
Khoảng nửa giờ, mưa mới ngừng hẳn, Tiêu Dương đẩy Quân Thiết Anh đến căn tin để ăn sáng, sau đó đưa cô quay về phòng.
Rồi trở về phòng bảo vệ của mình.
Một bóng hình quen thuộc vừa mới từ phòng bảo vệ đi ra, quần áo đơn giản, tóc dài chải gọn gàng, hơn nữa lại buộc chặt, khiến người khác có cảm giác điềm tĩnh, phảng phất như một viên ngọc tự nhiên, cặp môi đỏ mỏng manh trong gió có chút tái nhợt.
- Lăng cô nương.
Tiêu Dương đi nhanh vài bước, định chuẩn bị ngăn Lăng Ngư Nhạn lại.
- Tiêu…Dương.
Lăng Ngư Nhạn có chút giật mình.
Mỗi sáng cô đều đưa lên cho Tiêu Dương một phần bữa sáng. Không ngờ, hôm nay lại bị bắt gặp rồi.
- Vào phòng nói chuyện đi.
Tiêu Dương hướng Lăng Ngư Nhạn cười khẽ.
Lăng Ngư Nhạn miệng nói thôi nhưng vẫn cứ bước chân theo vào.
Cháo nóng bốc khói nghi ngút.
Tiêu Dương cầm lên, đưa cho Lăng Ngư Nhạn:
- Lăng cô nương, ăn chút cháo nóng đi.
Lăng Ngư Nhạn vội khoát tay:
- Không cần đâu, tôi đã ăn rồi.
- Cô thật sự đã ăn rồi sao?
Ánh mắt Tiêu Dương nhìn Lăng Ngư Nhạn. Lăng Ngư Nhạn vẫn không dám đối mặt với Tiêu Dương:
- Đừng quên tôi là người biết là y học đấy.
Lăng Ngư Nhạn khẽ cắn môi:
- Tôi không có thói quen ăn sáng.
Lông mày Tiêu Dương nhíu lại, một lúc sau, dứt khoát nói:
- Lăng cô nương, tóm lại là cô hôm nay nếu không ăn chén cháo này, tôi tuyệt đối sẽ không cho cô ra khỏi đây đâu.
- Cái này…
Lăng Ngư Nhạn khẽ nhăn mày, nhìn chén cháo nóng trong tay Tiêu Dương đưa tới, lại nhìn ánh mắt Tiêu Dương lúc này rất kiên định, do dự một hồi mới nhẹ nhàng đưa tay ra.
Tiêu Dương chăm chú yên lặng nhìn Lăng Ngư Nhạn từng miếng từng miếng ăn xong chén cháo, khuôn mặt lần nữa lộ ra vẻ tươi cười:
- Vậy là được rồi, Lăng cô nương, cô thức khuya một thời gian dài như vậy nên rất yếu. Cho nên càng phải chú ý đến chuyện ăn uống của mình. Người ta nói có thực mới vực được đạo là vậy, sức khỏe không tốt thì đừng nghĩ đến việc làm chuyện gì khác.
Lăng Ngư Nhạn lắng tai nghe Tiêu Dương lải nhải, nhưng lại cảm nhận được sự ấm áp, khẽ ừ gật đầu.
- Đúng rồi, Lăng cô nương, cô định đi đâu?
Tiêu Dương hỏi thăm.
- Bên quán cà phê có gọi điện cho tôi, báo là hôm nay sẽ khai trương lại, bảo tôi quay về đó giúp một tay.
- Quán cà phê mở cửa lại à?
Tiêu Dương ngây người. Chuyện này, hắn thân là quản lý của quán cà phê, vậy mà không hề hay biết.