Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 112: Tôi sẽ cõng cô lên đỉnh núi (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Tiêu Dương đá Lâm Tiểu Thảo mặc quần cộc ra ngoài.

Kêu lên một tiếng, Lâm Tiểu Thảo liền biến mất.

Tiêu Dương dở khóc dở cười liếc nhìn ngoài cửa, rồi lại nhìn ga giường lộn xộn, tiện tay kéo chiếc ga giường cầm vào phòng vệ sinh. Sau khi giặt ga giường sạch sẽ, trước cửa phòng bảo vệ xuất hiện một người.

Áo màu xanh nhạt, chăn lông màu trắng quấn trên đầu gối.

Mặt trái xoan, tóc thẳng rủ xuống làm cho người khác không kìm được mà đem lòng yêu thích.

Dung nhan xinh đẹp hoàn mỹ không khiếm khuyết lọt vào tầm mắt của Tiêu Dương.

- Đại tiểu thư, chào buổi sáng.

Tiêu Dương vắt ga giường lên.

Quân Thiếu Anh quét mắt nhìn Tiêu Dương:

- Chào buổi sáng.

Như ngày thường, Tiêu Dương đẩy xe lăn đi về hướng sân vận động.

- Thời tiết hôm nay không tốt.

Tiêu Dương lên tiếng phá vỡ sự im lặng, mắt nhìn về phía đông. Đến giờ này rồi vẫn chưa có chút nắng.

- Có thể sắp mưa rồi.

Quân Thiết Anh nhẹ nhàng đưa bàn tay ra.

Tách.

Vừa đúng một giọt mưa đã rơi vào lòng bàn tay Quân Thiết Anh.

- Giọt nước óng ánh, cuộc đời của nó vô cùng ngắn ngủi, nhưng ít nhất cũng được tùy ý bay lượn giữa trời đất nhân gian.

Quân Thiết Anh giống như một con chim nhỏ bị nhốt trong lồng, rất nhiều chuyện, rất nhiều sự vật cũng có thể khiến cô ấy cảm động. Tâm của cô rất tĩnh, nhưng lại khát vọng một cuộc đời gợn sóng.&- Tôi tin là cuộc đời của đại tiểu thư sau này chắc chắn sẽ sáng lạn và kéo dài.

Tiêu Dương giúp Quân Thiết Anh đi qua chỗ hồ nhân tạo, bên trong lòng hồ có một cái đình.

Mưa phùn bay lất phất, từng chút một rơi xuống mặt nước.

- Nói đến là đến, nói đi là đi, mưa đến cũng đột ngột quá.

Tiêu Dương cũng không khỏi than thở.

Quân Thiết Anh nhìn thoáng qua Tiêu Dương, định nói rồi lại thôi, một câu nói suýt chút nữa là thốt ra.

- Vậy anh có đi không?

Những lời này chỉ âm thầm nói trong lòng, chứ không nói ra.

- Đúng rồi, đại tiểu thư, hôm nay lại phải châm cứu rồi.

Tiêu Dương khẽ mở lời.

Nghe xong, lông mi Quân Thiết Anh hơi run, khuôn mặt vốn có vẻ tái nhợt tăng thêm chút sắc hồng, nhịn không được liền nắm chặt lấy góc áo. Mỗi lần châm cứu đều có nghĩa, bản thân phải bỏ xuống lớp phòng ngự của mình trước mặt người con trai này.

Rất lâu…

Hình như nghe không rõ giọng cô nhỏ nhẹ ừ một tiếng.

Mưa phùn rơi rơi, dần dần trở nên lớn hơn.

Tiêu Dương cùng Quân Thiết Anh ở trong đình nhìn ngắm cảnh mưa buổi sáng, có chút cảm giác như thưởng hoa vậy.

- Tiêu Dương, anh làm gì vậy?

Quân Thiết Anh thấy Tiêu Dương chạy ra ngoài, vội hỏi.

Nước mưa rớt lên người Tiêu Dương, trong tay Tiêu Dương không biết từ khi nào đã có thêm cái bình sứ, đưa tay ra ngoài, mặt quay về phía Quân Thiết Anh cười khẽ:

- Đại tiểu thư, thuốc mà tôi kê cho cô, dẫn thuốc là bảy loại nước khác nhau, nhất định phải thu thập đủ toàn bộ bảy loại mới có thể sắc được. Một loại nước trong số đó, chính là nước trời ban vào canh giờ này mà cô đang thấy, tục gọi là nước Vô Căn.

Quân Thiết Anh lặng yên nhìn Tiêu Dương hứng nước trong mưa, xung quanh mưa rơi đan vào nhau tạo thành một mảng mênh mông, gió mạnh mang theo hơi lạnh thổi qua, nhưng trong lòng Quân Thiết Anh thì đang bao bọc một tia ấm áp.

Sau một hồi lâu, Tiêu Dương cuối cùng cũng hứng nước xong, bước nhanh trở lại.

Quân Thiết Anh đưa khăn tay thoang thoảng hương thơm ra trước mặt Tiêu Dương.

Tiêu Dương mỉm cười, đón lấy khăn tay lau sạch khuôn mặt đã ướt.

- Tiêu Dương, anh nói là phương thuốc chữa chân cho tôi cần bảy loại nước, là bảy loại nào?

Quân Thiết Anh có hơi tò mò.

Tiêu Dương mỉm cười trả lời:

- Ngoại trừ loại nước trời ban bên ngoài mà tôi vừa lấy được, còn có nước Linh trúc, nước Khe đá, nước Cánh hoa, nước Sông băng, nước Núi tuyết cùng với loại nước giếng bình thường.

- Bảy loại nước này trộn lại thật sự có thể đủ làm nước sắc thuốc?

Tiêu Dương cười cười:

- Đại tiểu thư, rất nhiều sự vật sẽ không thể hiện đơn giản như vậy đâu.

Quân Thiết Anh nhìn Tiêu Dương, không hỏi thêm nữa.

Trong đình, một lúc yên tĩnh qua đi, gió mát thổi qua.

- Mùa thu đến rồi, đúng là thời điểm tốt để đi dạo.

Quân Thiết Anh đưa mắt lên nhìn màn mưa mênh mông, đột ngột lên tiếng hỏi:

- Tiêu Dương, có một chuyện, tôi có chút không nắm rõ lắm.

- Chuyện gì?

Tiêu Dương đem cất phần nước lấy được rồi hỏi lại.

- Tối hôm qua lớp trưởng Dương Hoàn Nghị đã thông báo cho tôi biết, cuối cùng lớp đã quyết định đi leo núi dã ngoại.

- Đi leo núi ư?

Tiêu Dương giật mình, hoạt động như vậy, đương nhiên là không phù hợp với Quân Thiết Anh đang ngồi xe lăn rồi:

- Cô muốn đi à?

Tiêu Dương cẩn thận suy nghĩ, rồi hỏi.

Quân Thiết Anh khẽ cắn môi:

- Tuy nhiên, tối hôm qua lớp trưởng gọi điện tới cũng nói xin lỗi tôi, nói đây là tập thể bỏ phiếu rồi mới quyết định đi, cũng không thể bận tâm vì một mình tôi… nhưng mà…

Long mi Quân Thiết Anh run rẩy.

- Hơn nữa, từ trước đến nay tôi chưa từng lên đỉnh núi.

Từ trước đến nay tôi chưa từng lên đến đỉnh núi.

Toàn thân Tiêu Dương nhẹ chấn động, giống như bị một sấm sét đánh trúng.

Từ trong một câu nói đơn giản này ra, Tiêu Dương dường như cảm nhận được trong đó chất chứa một loại khát vọng nhưng bất lực.

Người chưa bao giờ lên đến đỉnh núi, sẽ không thể tin được rằng đứng ở đỉnh núi, đón gió núi, ngắm trời đất bao la, đợi mặt trời mọc là một cảm giác tuyệt vời như thế nào.

Trong tích tắc, linh hồn Tiêu Dương như rung động.

Yên tĩnh một hồi lâu.

- Đại tiểu thư…

Tiêu Dương đi tới trước người Quân Thiết Anh, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đặt hai tay lên bờ vai của Quân Thiết Anh, mắt sáng như sao, vẻ mặt kiên định, nói ra từng chữ rõ rang.

- Tôi sẽ cõng cô lên đỉnh núi.

Tiêu Dương ngừng lại, khuôn mặt lộ ra vẻ thản nhiên, giống như một lời hứa, lại chỉ đơn giản như một câu nhận lời.

- Hơn nữa, còn cùng cô nhìn mặt trời mọc.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️