Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 111: Tôi sẽ cõng cô lên đỉnh núi (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Về đến Phục Đại đã gần mười hai giờ rưỡi. Tiêu Dương dừng xe, đi thẳng về phòng ngủ ở tòa nhà A.

Đèn vẫn sáng, cổng lớn vẫn chưa khóa lại.

Tiêu Dương đẩy cửa phòng bảo vệ.

- A!

Một tiếng thét kinh hãi, đồng thời kèm theo tay chân luống cuống.

Lâm Tiểu Thảo thò đầu lên khỏi bàn, một lúc sau mới lồm cồm bò dậy, tiện tay đặt một quyển sách lên bàn, thở phào một hơi:

- Anh Tiêu, hóa ra là anh, tôi còn tưởng ai chứ.

Tiêu Dương nhìn Lâm Tiểu Thảo, ánh mắt nhìn vào phía trên quyển sách đặt trên bàn kia, bĩu môi nói:

- Anh Lâm, khóa quần anh chưa kéo kìa.

- A!

Lâm Tiểu Thảo vội vàng khép hai chân lại, đồng thời nói thầm:

- Thảo nào có cảm giác mát lạnh.

Sau khi Tiêu Dương tắm rửa thay đồ xong, liền đi ra cổng khu bảo vệ, trước khi đi vẫn không quên quay đầu lại dặn dò:

- Anh Lâm, buổi tối phải đóng cửa cẩn thận.

- Ha ha ha, tôi còn ước được mở cửa đây.

Đôi mắt Lâm Tiểu Thảo không ngừng lóe lên ánh sáng của “lục lang”.

Tiêu Dương lại rùng mình một cái, âm thầm vì Lâm Tiểu Thảo mà cầu nguyện, rồi cất bước đi thẳng ra cổng chính.

Có hai bảo vệ trực buổi tối, tên rất quen.

Trần Bình, Trần Khải.

Tiêu Dương nghe thấy tên của hai người này, trong lòng không khỏi kích động.

Đây chính là hai trong ba người tình nghi trong danh sách mà chú Lan đưa cho hắn.

Ban đêm nhàm chán, Tiêu Dương đi ra ngoài mua chai rượu quay lại, trong quá trình nói chuyện phiếm cũng thu thập được không ít tư liệu. Hai người xuất thân từ cùng một thôn, cùng lúc được nhận lời mời làm bảo vệ cho Phục Đại. Vì vậy nhà trường cũng sắp xếp cho hai người cùng một ca.

- Hai anh này, buổi tối cũng không được buông lỏng sự cảnh giác nhé.

- Anh Tiêu, đừng sợ.

Trần Bình uống một ngụm rượu, cười ha ha nói:

- Anh không biết, hôm nay đã xảy ra một chuyện đại sự.

- Chuyện đại sự gì?

Tiêu Dương liền hỏi thăm.

- Đích thân hiệu trưởng đến an ủi chúng tôi.

Trần Bình cười nói:

- Hơn nữa, còn nói với chúng tôi, xét tới chuyện tối hôm qua, bây giờ cảnh sát ở đây đã triển khai hành động. Bây giờ người của Bích Lân Đường còn không lo nổi cho bọn chúng, càng không thể đến tìm chúng ta gây rắc rối.

- Ồ!

Tiêu Dương gật đầu, nhưng rồi lại cau mày:

- Nhưng mà điều tôi vừa nói không phải là cái này. Các anh vẫn còn nhớ mấy ngày trước bên hình cảnh đến cổng bảo vệ chúng ta kiểm tra chứ? Nghe nói là ở khu vực lân cận thời gian này liên tục xảy ra án mạng giết người, các anh em cũng nên đề phòng một chút.

Lúc nói những lời này, ánh mắt Tiêu Dương vẫn nhìn thẳng vào hai người Trần Bình, không biết là trong tâm không có tội hay là tâm tính thực ra vô cùng ổn định, mà vẻ mặt hai người đều không có một chút biến đổi.

Ba người uống rượu cho đến nửa đêm.

Bỗng nhiên, một tiếng hét thảm như có như không vang lên.

- Các anh có nghe thấy tiếng kêu đó không?

Tiêu Dương lập tức hỏi.

Hai người mờ mịt lắc đầu.

Ánh mắt Tiêu Dương có chút suy nghĩ đưa mắt nhìn về hướng phòng ngủ ở tòa nhà A. Một lúc sau, lắc đầu thở dài.

- Anh Lâm, kiên cường lên.

Nháy mắt đã qua hôm sau, Tiêu Dương đã quay về phòng ngủ ở tòa nhà A, ngồi trên ghế, quay đầu nhìn Lâm Tiểu Thảo đang quấn lấy chăn mềm trên giường, lắc đầu.

Lâm Tiểu Thảo im lặng rơi nước mắt.

- Anh Lâm, nam tử hán đại trượng phu, sao lại vì một chuyện mà khom lưng?

Tiêu Dương an ủi.

Lâm Tiểu Thảo rớt nước mắt:

- Anh Tiêu, tôi không chỉ là khom lung, eo của tôi thiếu chút nữa là gãy rồi.

- Muốn báo cảnh sát không?

Tiêu Dương vừa nhìn vừa hỏi.

- Báo cảnh sát à?

Lâm Tiểu Thảo phẫn uất nói, cơ thể cuộn trong chăn giận phát run, vẻ mặt đưa đám nói:

- Chẳng lẽ tôi lại nói với cảnh sát là, lúc tôi đang ngủ tới canh ba, bất ngờ bị nữ lang sắc xông tới làm cho…mạnh lên?

Thật là quá mất mặt.

Tiêu Dương sởn cả gai ốc.

Quả là điên cuồng.

- May quá!

Tiêu Dương âm thầm nghĩ, bản thân tối qua cũng may là có dự kiến trước.

- Anh Tiêu, anh không thể cười trên nỗi đau người khác như vậy.

Tiểu Thảo rơi lệ đầy mặt.

- Tiểu Thảo,

Tiêu Dương vỗ vỗ vai Lâm Tiểu Thảo:

- Anh có thể thay đổi góc nhìn mà nghĩ xem, có thể nào kẻ đột nhập xinh đẹp được như hoa khôi trường không? Hai người một đêm gặp gỡ bất ngờ, trở thành câu chuyện thiên cổ.

- Lúc đầu tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng mà…

Tay Lâm Tiểu Thảo đột nhiên từ trong chăn giơ ra, khóc ròng nói:

- Thế nhưng mà sau đó tôi bỗng mò được thứ này.

Trong tay Lâm Tiểu Thảo đang cầm một cái đèn pin.

- Kết quả vừa bật lên…mộng đêm biến thành ác mộng.

…..

Việc đã đến mức này, Tiêu Dương chỉ biết ngồi ở bên cạnh, vẻ mặt nghiêm trọng vỗ vai Lâm Tiểu Thảo:

- Người anh em, hãy trân trọng nó.

Lâm Tiểu Thảo yên lặng cúi đầu, im lặng một lát, đột ngột ngẩng đầu, nhìn Tiêu Dương cười hì hì:

- Nhưng mà nói đi nói lại thì vẫn có chút hương vị khác hẳn, ít nhất cũng mạnh hơn so với tay trái, đúng không?

Đê tiện!

Tiện ti!

Tiện nhân!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️