- Ừ!
Tạ Chấn Vinh vung tay lên:
- Tôi biết rồi.
Đợi sau khi Lý Kiến Minh rời đi, cửa sảnh đóng lại.
Gian sảnh này cũng không lớn, chỉ có mấy dãy sô pha mềm mại, còn có một tủ thủy tinh đặt ở giữa gian.
Đối diện ghế sô pha Tạ Chấn Vinh đang ngồi, một nam một nữ, đều khoảng hai mươi tuổi.
- Giám đốc Tạ, chuyện này là chuyện lớn, ông ngàn vạn lần không được để lộ bất kỳ sơ suất nào.
Người con gái mặc áo đỏ cất giọng.
- Tôi hiểu.
Tạ Chấn Vinh gật đầu, nói.
- Thi đấu tinh anh lần này đã lựa chọn tổ chức tại Vũ Phong quán, tất nhiên tôi sẽ hoàn thành thỏa đáng, cam đoan giải đấu tiến hành thuận lợi.
- Ừ!
Người con trai lúc này tiến lên, khuôn mặt khẽ cười:
- Vậy làm phiền giám đốc Tạ rồi.
Thái độ của cặp nam nữ trước mặt Tạ Chấn Vinh vô cùng khách sáo. Sau khi nói vài câu, Tạ Chấn Vinh cất bước ra khỏi ghế lô.
Bên trong ghế lô, người con gái áo đỏ tay cầm ly thủy tinh, chăm chú nhìn, một lúc sau, bỏ ly thủy tinh xuống, nhẹ duỗi cái eo nhỏ nhắn một cách lười biếng, ánh mắt mang vẻ chờ mong.
- Tinh anh đấu, tôi cuối cùng cũng chờ được rồi.
- Linh Nhi, cuộc đấu tinh anh giữa bảy nước không thể xem là trò đùa bình thường được. Cô hãy nhớ lấy, không được xem nhẹ.
Người con trai vẻ mặt nghiêm trọng:
- Nên biết rằng, chúng ta chưa từng đoạt được vị trí nào trong ba vị trí đầu.
- Lần này, tôi muốn sửa lại lịch sử.
Người con gái áo đỏ đứng lên.
- Nhưng, cô đừng quên…
Người con trai cười khổ một tiếng:
- Thành tích cuối cùng của giải thi đấu tinh anh bảy nước, là tính theo thành tích hai bên tổng hợp lại. Chúng ta bên này có được thành tích tốt đến mấy, nếu bên kia…
Hừ!
Ánh mắt người con gái áo đỏ hiện lên vẻ không cam lòng.
- Hy vọng lần này đấu loại ở Vũ Phong quán, có thể chọn được người thật sự có thể chia sẻ được áp lực của chúng ta.
Người con trai thì thầm tự nhủ.
- Hoang đường viển vông.
Người con gái áo đỏ cũng không quay lại, đi thẳng ra ngoài.
- Tôi đi luyện công.
- Con nhỏ này…
Nam thanh niên có vẻ hơi bất đắc dĩ lắc đầu.
……
……
Sau điệu nhảy, Tiêu Dương cùng Bạch Tố Tâm sóng vai đi tới ghế sofa ngồi nói chuyện phiếm. Mãi cho đến gần mười hai giờ, vũ hội bắt đầu lục tục có người ra về, Bạch Tố Tâm cùng Tiêu Dương cũng đứng dậy rời đi.
- Chị, cho dù thế nào, tối nay chị nhất định nhất định phải quay về nghỉ ngơi.
Ngồi trên xe, Bạch Tố Tâm gọi điện thoại cho Bạch Khanh Thành, dặn đi dặn lại một hồi mới cúp máy, nói giọng giận dỗi:
- Đúng là mê công việc đến chết luôn.
Tiêu Dương cười cười không nói.
Xe đi thẳng đến nhà trọ của Thu Tâm, dừng lại ở bãi đỗ xe.
- Tiêu Dương, đêm nay thật sự cám ơn anh.
Bạch Tố Tâm mở dây an toàn trên người, hướng về phía Tiêu Dương cười khẽ.
Đêm nay nếu Tiêu Dương không kịp xuất hiện, Bạch Tố Tâm thật không biết nên ứng phó với tình huống như vậy thế nào.
- Không có gì.
Tiêu Dương lơ đễnh, lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, quay qua Bạch Tố Tâm cười khẽ chế nhạo:
- Tố Tâm cô nương, còn có ba phút nữa là hết ngày. Xem ra, trình độ bói toán của cô cũng bình thường.
Bạch Tố Tâm khẽ giật mình, mắt nhìn Tiêu Dương, khẽ hừ một tiếng:
- Thời gian chẳng phải là vẫn chưa hết sao?
- Cũng sắp qua rồi.
Tiêu Dương cười cười.
- Ý của cô không lẽ là trên đường tôi lái xe quay về trường sẽ đột nhiên có vận đào hoa từ trên trời giáng xuống đấy chứ?
Bạch Tố Tâm khẽ cắn môi dưới. Một lúc sau, ngẩng lên nhìn Tiêu Dương, đột ngột cơ thể nhoài lên trước.
Giống như chuồn chuồn lướt trên nước, đôi môi giống như giật điện hôn một cái.
Bạch Tố Tâm nhẹ nhàng cười khẽ, đây giống như một bó hoa nở rộ, lúm đồng tiền xinh đẹp mê hoặc lòng người, giọng nói ngọt ngào:
- Đây là vận đào hoa mà bổn cô nương thưởng cho anh.
Tiêu Dương thoáng ngây dại, nhìn dung nhan tuyệt mỹ trước mắt mình.
Đột ngột vươn tay, ôm lấy bờ vai Bạch Tố Tâm, đồng thời cúi đầu chạm xuống.
Sự tiếp xúc không có nửa điểm hở, hai bờ môi cũng xuất hiện ma sát từng đợt cảm giác hoa lệ khiến người ta tê dại. Con ngươi Bạch Tố Tâm mở to, hai tay cũng không tự chủ được ôm lấy hai tay Tiêu Dương, toàn thân dường như mềm lại, đầu óc trống rỗng.
Nửa phút không thở được.
Nửa phút đẹp đẽ nhất.
Nửa phút mà từ nay về sau trong trí nhớ vĩnh viễn không phai nhạt.
Bốn bờ môi từ từ buông ra.
Bạch Tố Tâm ngay lập tức há miệng thở sâu vài cái, trong lòng giống như hươu chạy, khuôn mặt cũng đỏ lên.
- Đây là vận đào hoa của cô.
Tiêu Dương mỉm cười, mở miệng nói.
Sắc mặt Bạch Tố Tâm đỏ hồng, một lúc sau, ánh mắt liếc nhìn Tiêu Dương.
- Lưu manh nhà anh.
Dứt lời, Bạch Tố Tâm đẩy cửa xe bước ra, mang theo trái tim đang đập rộn ràng đi về phía thang máy của nhà trọ.
- Tôi là lưu manh ư?
Tiêu Dương đưa tay sờ sờ môi của mình, một lúc sau, đưa mắt lên nhìn bóng lung của Bạch Tố Tâm, nhẹ thì thầm.
- Chẳng phải là cô đùa nghịch trước hay sao?