Hai tên bảo vệ, một trái một phải bất ngờ bắt y đi.
- Chuyện này…chuyện này… Lý tiên sinh, ông bắt nhầm người rồi phải không?
Thiệu Lâm Phong lập tức quýnh lên. Bấy giờ, Thiệu Hướng Phó cũng không bình tĩnh được nữa, vội bước tới trước vài bước hỏi:
- Lý tiên sinh, chuyện này có phải là có hiểu lầm gì rồi không?
- Thiệu Lâm Phong đã nói lời vu oan cho hội viên VIP cao cấp năm sao của Vũ Phong quán, từ hôm nay trở đi, tước bỏ vĩnh viễn tư cách bước chân vào Vũ Phong quán.
Sấm sét giữa trời quang.
Trong khoảnh khắc, Thiệu Lâm Phong liền đần ra bất động.
Thật ư? Tấm thẻ kia lại đúng là của Tiêu Dương sao?
Làm sao có thể?
Thế nhưng không ai dám nghi ngờ lời mà Lý Kiến Minh vừa mới nói.
- Từ nay không được bước vào Vũ Phong quán.
Chuyện này đối với Thiệu Lâm Phong mà nói là một đả kích lớn.
Ở vùng này, có thể trở thành hội viên cao cấp của Vũ Phong quán, bước vào Vũ Phong quán, đây là một loại biểu tượng cho thân phận. Vũ Phong quán không lo không có hội viên. Trái lại, vô số người cho dù phải đánh vỡ đầu cũng muốn có được thẻ hội viên của Vũ Phong quán. Còn hôm nay, chính mình lại bị Vũ Phong quán bài trừ ra khỏi quán, điều này có nghĩa là bản thân đã bị tầng lớp thượng lưu bài xích. Đối với người có cái tôi cao ngạo như Thiệu Lâm Phong mà nói, đó là sự thật tuyệt đối khó mà chấp nhận.
Y thoáng nghĩ, sau này lúc bản thân đang khoác lác trước mặt bạn bè, người khác đột nhiên nói một câu: “Mày đến tư cách bước vào Vũ Phong quán còn không có, còn tự xưng là quý tộc cái gì?”
Chẳng khác nào đánh vào mặt.
- Không thể nào. Không đúng. Không thể như vậy được.
Thiệu Lâm Phong giãy giụa, đồng thời cũng không ngừng kêu gào.
- Lý tiên sinh, xin giơ tay đánh khẽ, Lâm Phong cũng không phải cố ý.
Lúc này, Thiệu Hướng Phó vội mở lời, nói tiếp:
- Lý tiên sinh, tôi và giám đốc Tạ cũng còn có chút giao tình…
- Thiệu tiên sinh, không giấu gì ngài, tước bỏ tư cách hội viên của Thiệu Lâm Phong, hơn nữa, còn không tiếp đón Thiệu Lâm Phong vĩnh viễn, mệnh lệnh này đúng là do giám đốc Tạ tự mình đặt ra.
Lúc nói những lời này, ánh mắt Lý Kiến Minh không khỏi lướt qua nhìn Tiêu Dương. Tuy lai lịch người này không rõ ràng, nhưng thời khắc này, trong lòng Lý Kiến Minh, vị trí của Tiêu Dương đã nâng lên một tầm vô cùng cao.
Mọi người xung quanh lại xôn xao.
Giám đốc Tạ tự mình hạ lệnh?
Điều này thể hiện rõ chuyện này đã không còn điểm nào quanh co nữa rồi.
Biết rằng, Tạ Chấn Quang ở Vũ Phong quán là đại diện cho quyền uy.
Sắc mặt cha con Thiệu Hướng Phó cùng tái nhợt, khuôn mặt Thiệu Lâm Phong giật giật vài cái:
- Không phải, nhất định không phải như vậy.
Ánh mắt Thiệu Lâm Phong hung hăng nhìn vào Tiêu Dương, lửa giận bừng bừng lên trong đáy mắt, ngón tay run rẩy chỉ vào Tiêu Dương:
- Mày…mày chỉ là một kẻ lang thang ở đầu đường, một tên du côn. Sao có thể trở thành người nắm giữ tấm thẻ VIP cao cấp năm sao của Vũ Phong quán được. Không thể nào.
Có thể tưởng tượng trong lòng Thiệu Lâm Phong đã chịu đả kích vô cùng lớn. Một tên côn đồ từ trước tới nay y không xem ra gì đột nhiên nhảy một cú đã trở thành hoàng tử cao cao tại thượng, thân phận địa vị đều áp đảo mình. Vốn dĩ định hung hăng giẫm lên hắn một cái, bỗng nhiên phát hiện vị trí của đối phương thật ra là đang ở trên đầu mình, thậm chí dùng xúc tu cũng không có cách nào chạm tới đối phương được.
Kiểu tương phản mãnh liệt như vậy, Thiệu Lâm Phong chưa trực tiếp đau tim mà chết đã là kiên cường rồi.
- Tôi là du côn à?
Tiêu Dương mỉm cười nhìn qua Thiệu Lâm Phong.
- Đúng, mày là côn đồ, mày còn là đê…
Bốp!
Lời nói của Thiệu Lâm Phong còn chưa nói xong, liền bị một quyền hung hăng đấm văng xuống đất.
Tiêu Dương xoa nhẹ nắm đấm, cười mỉm nhìn Thiệu Lâm Phong:
- Tôi cũng có thể chứng minh một chút, tôi không phải côn đồ.
Thế này còn kinh khủng hơn côn đồ.
Thiệu Lâm Phong bị đánh cho hồ đồ, khóe miệng không ngừng chảy máu.
- Lâm Phong.
Thiệu Hướng Phó vội vàng đi tới đỡ Thiệu Lâm Phong, đồng thời ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương:
- Tiêu tiên sinh, tha được chỗ nào thì nên tha.
- Tôi vốn không làm khó hắn, chỉ là hắn làm khó tôi mà thôi.
Tiêu Dương mở miệng.
Lời hắn nói cũng là sự thật.
- Đuổi hắn ra ngoài.
Lý Kiến Minh lúc này hét lớn một tiếng, mấy người bảo vệ lập tức kéo Thiệu Lâm Phong về phía sau. Trước tình huống này, Thiệu Hướng Phó tất nhiên cũng nhanh chóng bước theo đi ra.
- Tiêu tiên sinh, xin lỗi.
Lý Kiến Minh tiến lên khom người nói một câu.
Tiêu Dương khoát tay:
- Không sao!
Lý Kiến Minh nói vài câu xong liền cáo lui rời đi:
- Vậy tôi không quấy rầy nhã hứng của mọi người nữa.
Sau khi Lý Kiến Minh rời đi, trong sảnh không ít người thần sắc vẫn còn ở trạng thái thẫn thờ, há hốc mồm xem mọi chuyện.
Quả là không dám tin.
Ánh mắt nhìn Tiêu Dương, hào khí có chút quỷ dị yên tĩnh.
Lúc này, khuôn mặt Tiêu Dương khẽ cười, bỗng đưa tay ra, hướng Bạch Tố Tâm:
- Đây là vũ hội mà, đừng lãng phí thời gian nữa. Tố Tâm cô nương, cô bằng lòng cùng tôi nhảy điệu này chứ?
Nghe vậy, Bạch Tố Tâm mới hoàn hồn trở lại, ánh mắt trân ra nhìn Tiêu Dương, nhẹ nhàng cười khẽ, rồi đưa cánh tay.
Nhạc nhẹ uyển chuyển vang lên.
Trên sàn nhảy, áo trắng phiêu diêu, váy đen diễm lệ, dường như đang vẽ nên một cảnh tượng xinh đẹp.
Màn này lọt vào trong ánh mắt của mọi người, càng thâm ngây người.
Hai bóng hình thỉnh thoảng hiển hiện trong não, một là Tiêu Dương đang đứng trước Bạch Tố Tâm, một quyền đánh Thiệu Lâm Phong, hai là hình ảnh tiêu sái tự nhiên bây giờ, toát ra khí chất say lòng người.
Tương phản mạnh mẽ.
Không ít người đều ngây ra.
- Hắn rốt cục là côn đồ hay là hoàng tử?