Mắt nổ đom đóm rồi.
Trong khoảnh khắc, Thiệu Lâm Phong quả thực đếm không hết rốt cục là có bao nhiêu vì sao đang quay quanh mắt mình nữa.
Tiêu Dương đột ngột ra tay, càng khiến cho mọi người bất ngờ.
Sự xuất hiện của Tiêu Dương, khí chất toát ra từ thần sắc cử chỉ trên người đều cho người khác cảm giác có khí chất quý tộc. Bị Thiệu Lâm Phong ép hỏi, hắn vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, thong dong, bình tĩnh lấy ra thẻ cao cấp năm sao của Vũ Phong quán, như một nắm đấm vô hình, đấm mạnh vào mặt của Thiệu Lâm Phong.
Trong lúc mọi người đang âm thầm suy đoán thân phận của hắn, chàng trai quý tộc vốn thong dong bình tĩnh này lại làm một hành động khiến cho mọi người mở rộng tầm mắt.
Một cú đấm!
Thiệu Lâm Phong ngã nhào xuống đất.
Lúc này, trực tiếp từ quý tộc biến thành côn đồ rồi.
Bạch Tố Tâm khiếp sợ há miệng. Phản đòn đẹp mắt này của Tiêu Dương khiến Bạch Tố Tâm hơi khó tin.
Sao hắn có thể có được thẻ hội viên cao quý như vậy?
Chẳng lẽ hẵn vẫn luôn giả heo ăn thịt hổ?
Bạch Tố Tâm nhíu mày, nhìn Tiêu Dương. Nếu thân phận của Tiêu Dương đúng là từ đại gia tộc nào đó, cảm giác đầu tiên của Bạch Tố Tâm không phải là vui mừng mà là có chút khó chịu. Như vậy, chẳng phải là hắn cố ý tiếp cận mình ư? Bạch Tố Tâm nhìn Tiêu Dương, tất cả mọi người cũng dán mắt vào hắn.
- Cậu…sao cậu lại đánh người?
Thiệu Hướng Phó bấy giờ có chút cảm giác bối rối, nhưng vẫn kiêng dè thân phận của đối phương nên cũng không thể hiện quá, vội vàng nâng Thiệu Lâm Phong dậy. Hốc mắt Thiệu Lâm Phong đã biến thành màu đen, đau đớn đến nhe răng trợn mắt, giận dữ nhìn chằm chằm Tiêu Dương.
Không cam lòng.
Được một lúc, bất ngờ, Thiệu Lâm Phong dùng sức mở mắt ra, trong miệng vẫn cứ thì thầm:
- Không thể nào. Đúng vậy, tuyệt đối không thể nào.
Hai mắt Thiệu Lâm Phong sáng lên, trợn mắt nói:
- Hắn chẳng qua chỉ là một tên lang thang ở đầu đường thôi, sao có thể có được tấm thẻ cao cấp quý như vậy? Thẻ này nếu không phải là giả, nhất định là hắn trộm. Đúng, nhất định là hắn ăn trộm.
Thiệu Lâm Phong vẫn nhìn vào Tiêu Dương, càng thêm khẳng định.
Ánh mắt của đám người lại chuyển qua.
Là ăn trộm ư?
Cũng không loại trừ khả năng này.
Khóe miệng Tiêu Dương khẽ nhếch lên, thần sắc lạnh lùng, nhẹ nhàng đưa lên tấm thẻ màu tím đang cầm trong tay:
- Anh chắc chắn đây là thứ tôi ăn trộm phải không?
Thiệu Lâm Phong nhìn chằm chằm Tiêu Dương, giống như muốn từ trong đáy mắt của hắn mà nhìn ra được mánh khóe. Quả nhiên, hắn nhìn thấy đôi mắt của Tiêu Dương lặng lẽ nhấp nháy, trong lòng liền nắm chắc, lúc này cười lạnh:
- Đúng vậy! Lý tiên sinh, xin ngài hãy nhanh chóng xác nhận một chút. Phải biết là, tấm thẻ quý trọng như vậy nếu như rơi vào tay người khác, đối với Vũ Phong quán mà nói tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Thẻ Vip cao cấp năm sao bị trộm, đây đúng là không phải chuyện nhỏ rồi.
Ánh mắt mọi người tập trung vào một người.
Lý Kiến Minh cũng không khỏi có chút chần chừ.
Những người có được thẻ VIP này chính ông biết rất rõ, nhưng trong danh sách mà Lý Kiến Minh biết lại không hề có Tiêu Dương, thậm chí đến họ Tiêu cũng không có ai.
Chẳng lẽ người trước mặt đây đúng là…
Chuyện lớn, Lý Kiến Minh cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
- Lý tiên sinh, xin hỏi một chút.
Lúc này Tiêu Dương mở miệng, nhẹ giọng nói:
- Không biết, một vị khách có tấm thẻ VIP cao cấp năm sao ở Vũ Phong quán chịu nghi vấn nhục nhã như vậy, Vũ Phong quán sẽ xử lý như thế nào?
Lý Kiến Minh trầm ngâm một hồi, nói:
- Nếu quả thật có chuyện như vậy, Vũ Phong quán sẽ hủy bỏ tư cách vào bất cứ câu lạc bộ nào dưới tên của Vũ Phong quán của người đó đến hết đời.
Mọi người lại thêm một hồi xôn xao.
Cả đời bị Vũ Phong quán từ chối.
Điều này có nghĩa là, nếu giai tầng bị sứt mẻ, đồng nghĩa với việc mất đi gần một nửa chỗ đứng. Nếu Vũ Phong quán đã muốn tập trung lực lượng để bức chết một người, thì chỉ e là các hội thượng lưu khác cũng chưa chắc sẽ tiếp nhận.
Mỗi một vòng tròn đều có quy tắc trò chơi riêng của nó.
Thần sắc Thiệu Lâm Phong khẽ biến, nhưng nhìn lại Tiêu Dương, lúc này lại cười lạnh:
- Muốn hù dọa tôi à, định giương đông kích tây?
Thiệu Lâm Phong tuyệt đối không tin Tiêu Dương có thể có được tấm thẻ khách cao quý như vậy.
- Được thôi.
Vẻ mặt Tiêu Dương lạnh lùng, xoay mặt nhìn về Lý Kiến Minh:
- Lý tiên sinh, phải như thế nào mới có thể chứng minh thân phận của tôi và tấm thẻ này là hợp pháp?
Lý Kiến Minh sợ run lên, mở miệng đáp:
- Chuyện này cũng dễ, bên trong mỗi tấm thẻ hội viên đều có ghi chép tư liệu của khách, chỉ cần tôi đi kiểm tra một chút là biết ngay thôi.
- Vậy thì kiểm tra đi.
Tiêu Dương đưa thẻ cho Lý Kiến Minh. Hắn nghĩ, Tạ Chấn Quang đã đưa thẻ cho hắn. Đương nhiên đã lưu tư liệu của hắn. Sau khi Lý Kiến Minh lấy thẻ, Tiêu Dương nói tiếp:
- Đúng rồi, tôi tên Tiêu Dương, Tiêu trong Tiêu kiếm, Dương trong Dương cương.
Lý Kiến Minh cầm thẻ vội vã xoay người rời đi.
Trong sảnh lại một hồi yên tĩnh, ánh mắt mọi người thỉnh thoảng nhìn Tiêu Dương rồi lại quay qua nhìn Thiệu Lâm Phong.
Đều đang âm thầm suy đoán kết quả mọi chuyện.
Vẻ mặt Tiêu Dương bình tĩnh, đứng chắp tay.
Còn Thiệu Lâm Phong lúc này thì đang ôm lấy mắt bị đánh sưng lên, sắc mặt có ý cười nhạt rồi nhìn Tiêu Dương, trong lòng âm thầm hậm hực, đồng thời khóe miệng nhếch lên ý cười có vài phần trào phúng. Hừ, tiếp tục giả vờ đi, đợi lát nữa bị vạch trần rồi, lão sẽ khiến mày xấu hổ tột cùng.
Còn cha y, Thiệu Hướng Phó bây giờ đang nhíu mày, không có hành động gì cả.
Khoảng chừng năm phút.
Một hồi bước chân dồn dập truyền đến.
Ánh mắt mọi người đảo qua.
Lý Kiến Minh đến rồi.
- Lý tiên sinh…
Thiệu Lâm Phong lập tức vui vẻ, mặt mũi vui vẻ bước nhanh lại hỏi:
- Lý tiên sinh, sự tình đã tra rõ chân tướng rồi chứ?
- Đưa xuống!
Vẻ mặt Lý Kiến Minh bình tĩnh, lạnh giọng hét lớn.
Khuôn mặt tươi cười của Thiệu Lâm Phong càng rạng rỡ.