Không khí hiện trường vô cùng náo nhiệt, hai chữ “ghép duyên” cũng theo nhịp điệu được hô vang không ngừng.
Sắc mặt Bạch Tố Tâm khó coi, có chút trở tay không kịp.
Cô không ngờ lại có tình huống trùng hợp đến vậy. Hai ngọn đèn trực tiếp chiếu vào cô và Thiệu Lâm Phong.
Hoặc là chuyện này vốn cũng không phải trùng hợp.
Thế nhưng, âm thanh bên tai càng phát ra dồn dập, không khí càng thêm náo nhiệt. Bạch Tố Tâm bị ngọn đèn ôm trọn lấy, dường như không thể lẩn trốn đi được. Vẻ mặt tuy rằng mất tự nhiên, nhưng cũng không có cách nào che giấu được tư thái mê hoặc người khác của mình.
Tập trung không ít ánh mắt ngưỡng mộ.
Bên cạnh, khóe miệng Thiệu Lâm Phong nhếch lên, nhẹ bước về phía bên này, đứng ở vị trí trước mặt Tố Tâm khoảng một mét, đưa tay ra:
- Tố Tâm, không biết cô có thể nể mặt nhảy điệu nhảy này không?
Tách tách tách!
Hai ngọn đèn chiếu gần lại, ánh mắt mọi người đều tập trung vào đó.
Hiện trường dường như cũng đang cố gắng tạo ra một bầu không khí thích hợp.
Sắc mặt Bạch Tố Tâm trầm thấp như nước, người đứng giữa ánh đèn, có cảm giác không biết phải làm sao.
Hai chữ “ghép duyên” vẫn tiếp tục vang lên theo nhịp, không biết là ai khởi đầu, nhưng rất nhanh đã chuyển thành hai chữ.
- Khiêu vũ! Khiêu vũ!
- Khiêu vũ!
…
Một lúc sau, Bạch Tố Tâm nhướng mắt lên, miễn cưỡng cười nói:
- Thật xin lỗi, tôi hôm nay không được khỏe.
Câu nói vừa dứt, lập tức đưa tới một hồi xôn xao.
Sắc mặt Thiệu Lâm Phong có chút mất tự nhiên, khẽ cười:
- Không sao đâu, chúng ta chỉ đến sàn nhảy rồi đi vài bước thôi, đừng làm mất hứng của mọi người.
Lông mày Bạch Tố Tâm khẽ cau lại.
- Hay là tôi nhảy với cô điệu này nhé?
Lúc này, trong đám đông bỗng vang lên một giọng nói lạnh nhạt.
Đám người giống như bông hoa đang nở, dãn ra hai bên.
Áo trắng, tóc đen, anh tuấn.
Bộ âu phục màu trắng toát lên vài phần khí chất quý tộc, khuôn mặt mỉm cười, tiến về phía trước, khóe môi nhếch lên, đi tới trước mặt Thiệu Lâm Phong.
- Nếu anh thích khiêu vũ như vậy, chi bằng để tôi nhảy cùng anh?
Khuôn mặt tươi cười, vẻ mặt thành khẩn, thực nhìn không ra có chút đùa cợt nào.
Ánh mắt của mọi người ở hiện trường đều liếc nhìn về phía người mới đột nhiên xuất hiện kia, đồng thời ánh mắt mang theo vài phần nghi hoặc.
Nam mà mời nam khiêu vũ ư?
Ánh mắt có chút cổ quái.
Sắc mặt Thiệu Lâm Phong cũng có hơi khó chịu, bàn tay vốn định vươn về phía Bạch Tố Tâm cũng vội vàng rụt trở lại, mắt nhìn người đàn ông phong độ nhẹ nhàng trước mặt, có cảm giác quen quen. Sau khi nhìn chăm chú vài lần, thấy Bạch Tố Tâm lúc này tiến lên, trong đầu Thiệu Lâm Phong lập tức xẹt qua một bóng dáng, bấy giờ mới thốt lên:
- Là anh?
- Tiêu Dương, anh đến rồi.
Bạch Tố Tâm đi tới, trước mắt bao nhiêu người, khoác tay Tiêu Dương một cách vô cùng tự nhiên.
- Anh không đến trễ chứ?
Tiêu Dương mỉm cười nghiêng đầu, liếc nhìn Bạch Tố Tâm một cái. Lúc này đúng là cho người ta cảm giác kim đồng ngọc nữ, trai tài gái sắc.
Sắc mặt Thiệu Lâm Phong hoàn toàn tím tái.
Tức giận trong lòng.
Dường như tất cả mọi người ở đây đều hiểu rõ, Thiệu Lâm Phong từ trước đến nay đều theo đuổi Bạch Tố Tâm điên cuồng. Buổi vũ hội đêm nay, Thiệu Lâm Phong dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy. Nhưng mà, tất cả mọi người đều không ngờ tới chính là, vào thời khắc mấu chốt như vậy, giữa đường lại lòi ra một tên Trình Giảo Kim.
Hôm nay Thiệu Lâm Phong đã rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, cục diện vô cùng xấu hổ.
- Tiêu Dương?
Ánh mắt Thiệu Lâm Phong nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, đột ngột giống như nhớ ra điều gì đó, cười lạnh một tiếng:
- Thật không ngờ, Vũ Phong quán từ trước đến nay công tác bảo an đều làm rất tốt, vậy mà đêm nay lại để cho người khác tự ý đi vào.
Vừa dứt lời, kể cả Bạch Tố Tâm, không ít người đều chột dạ, lập tức hiểu ý của Thiệu Lâm Phong.
Vũ Phong quán không phải là một nơi có thể tùy tiện ra vào, mà người này sao có thể đứng ở đây được?
Tuy không loại trừ khả năng hắn có thẻ hội viên, nhưng cho dù có thẻ hội viên cũng không thể nào có thể đơn giản xông vào giữa vũ hội của người khác được. Nếu như hắn nhờ có thẻ hội viên mà xông vào được, thì quá trình này chắc chắn phục vụ của Vũ Phong quán sẽ đến hỏi ý của chủ nhân tổ chức buổi vũ hội.
Còn người ở trước mặt, xem ra là khách không mời mà đến.
Vẻ mặt Tiêu Dương rất thản nhiên, vẫn nở nụ cười:
- Thiệu lão sư, nếu không muốn khiêu vũ, tôi và Tố Tâm xin thất lễ trước vậy.
- Khoan đã!
Giọng nói của Thiệu Lâm Phong lúc này có hơi lớn, ánh mắt quét qua mọi người một lượt, sau đó chỉ vào Tiêu Dương, trầm giọng nói:
- Mọi người hãy mau chóng kiểm tra lại một lượt đồ đạc của mình đi. Người này lặng lẽ trà trộn vào, chỉ sợ là muốn mượn gió bẻ măng.
Nghe vậy, không ít người cũng nhao lên kiểm tra túi của mình.
- Thiệu Lâm Phong!
Bạch Tố Tâm giận dữ, lạnh giọng nói:
- Anh phải chịu trách nhiệm cho lời chính anh nói ra đấy.
- Tố Tâm, tôi cũng là vì mọi người thôi. Hắn ta lai lịch bất minh.
- Ai nói anh ấy lai lịch bất minh?
Bạch Tố Tâm lạnh như băng nhìn Thiệu Lâm Phong:
- Tiêu Dương là bạn trai của tôi.
Lời vừa nói ra, hiện trường lại một hồi xôn xao.
Không ai còn kiểm tra đồ đạc của mình nữa, nhưng Thiệu Lâm Phong hiển nhiên không định cứ như vậy mà bỏ qua cho Tiêu Dương, cười lạnh một tiếng:
- Tôi không quan tâm hắn là ai. Chỉ là, người này vô duyên vô cớ trà trộn vào giữa vũ hội của chúng ta. Chuyện này nhất định phải giao cho Vũ Phong Quán xử lý.
- Anh…
Bạch Tố Tâm rối lên. Bấy giờ, Tiêu Dương mới nhẹ nhàng kéo tay Bạch Tố Tâm, Bạch Tố Tâm liền thở sâu một hơi, không nói gì thêm.
- Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?
Rất nhanh, có một người đàn ông trung niên mặc âu phục mang theo ba người bảo vệ rảo bước tiến vào đại sảnh.
- Lý tiên sinh.