- Tiểu Tín, đừng nói lung tung.
Người phụ nữ quát đứa trẻ một tiếng, vội vàng quay lại nhìn về phía Tiêu Dương, vẻ mặt xin lỗi:
- Xin lỗi, xin lỗi…
- Không sao, lời của con nít thì không cố ý.
Tuy Tiêu Dương rất muốn đem bộ đồ lót ra để chứng minh là mình có mặc, nhưng mà lúc này phải giữ phong độ, mỉm cười khoát tay.
Đúng lúc này.
Ở một chỗ khác, tiếng súng cũng đột nhiên dừng lại.
Trong lòng Tiêu Dương khẽ động, dặn mười mấy con tin ở nguyên tại chỗ, rồi cầm súng đi về phía cửa.
Bỗng nhiên, một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Xoẹt xoẹt!
Tiêu Dương dứt khoát đưa súng lên…
- Là tôi đây!
Giọng Bạch Khanh Thành vang vọng.
- Là người mình cả.
Cùng đi theo Bạch Khanh Thành là bốn người mặc đồng phục cảnh sát hình sự.
- Vừa lúc tôi chuẩn bị hành động thì đụng phải bọn họ, cũng đang chuẩn bị được ăn cả ngã về không.
Bạch Khanh Thành giải thích đơn giản một lượt. Bốn người này là mấy vị hình cảnh bị nhốt trong tòa cao ốc Lam Ấn. Sau khi Bạch Khanh Thành dẫn dụ được phần lớn lực lượng truy bắt, bọn họ mới có thể tập trung lại một chỗ, nhìn thấy tình hình càng lúc càng khẩn cấp, liền chuẩn bị xông vào liều một phen, không ngờ lại trùng hợp gặp Bạch Khanh Thành.
Năm người liên thủ cùng tấn công, mấy tên bắt cóc đều bị đánh gục.
- Không sao rồi! Đã giải trừ được nguy cơ rồi!
Bên trong kho hàng, một cảm giác kích động vì sống sót sau sự cố dâng cao.
- Đáng tiếc là…
Ánh mắt Bạch Khanh Thành ảm đạm.
- Chúng ta đã có một vài anh em hy sinh.
Yên lặng một lúc, Bạch Khanh Thành khoát tay nói:
- Thông báo cho mọi người ở bên ngoài biết tình hình ở đây. Còn nữa, lục soát hiện trường, tuy Khâu Chí Thành bị giết, nhưng đám tội phạm của gã có khả năng không chỉ có chừng này người. Bây giờ, nhất định phải tìm được chứng cứ nguyên vẹn, để diệt tận gốc chúng.
- Vâng!
Mấy vị hình cảnh liền chia nhau làm việc.
Bây giờ, cơ thể Bạch Khanh Thành mới run rẩy khụy xuống.
Tiêu Dương lập tức đưa tay ra vịn chặt lấy Bạch Khanh Thành:
- Đại tỷ, tôi đưa chị đến bệnh viện.
Sự việc kết thúc, Bạch Khanh Thành cuối cùng cũng không gượng nổi nữa, cơ thể lắc lư một cái, dựa vào người Tiêu Dương. Viên đạn trên người cô cũng cần lấy ra gấp. Tiêu Dương không chần chừ, lập tức bế ngang Bạch Khanh Thành lên, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chậm rãi rời khỏi cao ốc Lam Ấn.
Bim bim bim!!!
Đèn xe chiếu thẳng vào trong.
Bóng dáng của nhiều người lần lượt xông vào bên trong, không ít ánh mắt rơi xuống người Tiêu Dương.
Đầu Tiêu Dương khẽ cúi xuống. Trong tình huống này, hắn cũng không thích ra vẻ, trực tiếp đi thẳng tới trước Dương Nham Điền.
Lúc này, Dương Nham Điền đang nhìn Tiêu Dương với vẻ không thể tưởng tượng nổi. Hành động trước đó của tên này khiến cho ông cảm thấy vô cùng khó hiểu. Nhưng, kết quả lại nằm ngoài dự liệu, bao gồm Bạch Khanh Thành ở bên trong, tất cả mọi người đều bình an vô sự thoát nạn.
Hắn rốt cục đã dùng thủ đoạn gì?
- Súng đều để lại ở bên trong. Tôi đưa đại tỷ đến bệnh viện.
Tiêu Dương trực tiếp mở miệng nói.
- Bạch Khanh Thành bị thương ư?
Dương Nham Điền kinh ngạc.
- Vết thương nhẹ.
Tiêu Dương ném lại một câu, rồi ôm Bạch Khanh Thành đi về phía chiếc xe của mình, dưới cái nhìn chăm chú của không ít ánh mắt, đi một mạch.
Thẳng đến bệnh viện gần đó.
Xe đang chạy trên đường lớn, Tiêu Dương dường như nhớ ra điều gì đó, lấy điện thoại ra, nhìn đồng hồ, lúc này đã là gần chín giờ.
Từ lúc biết tin tức cho đến khi chạy đến cứu viện Bạch Khanh Thành, đã một giờ lặng lẽ trôi qua, điều này cũng thể hiện, vũ hội ở bên kia cũng đã bắt đầu được một tiếng đồng hồ rồi.
Tiêu Dương bấm số điện thoại của Bạch Tố Tâm.
Cuộc gọi được kết nối rất nhanh.
- Tiêu Dương!
Giọng Bạch Tố Tâm khẩn trương vang lên:
- Chị ấy sao rồi?
Tuy không biết chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng Bạch Tố Tâm không hề thoải mái một chút nào, nhưng lại không dám tùy tiện gọi điện thoại, sợ làm hỏng chuyện. Bây giờ Tiêu Dương cũng gọi điện thoại tới, phản ứng của Bạch Tố Tâm cũng là bình thường.
- Không sao rồi.
Tiêu Dương bình tĩnh trả lời, mắt nhìn Bạch Khanh Thành, chợt cười nói:
- Cô cứ ở bên đó đợi tôi, tôi đưa chị ấy về nhà trước, rồi sẽ qua sau.
Nói xong vài câu liền cúp máy.
Bạch Tố Tâm đứng ở trên ban công, thở phào một hơi:
- Không sao là tốt rồi.
- Tố Tâm…
Lúc này, một giọng nói vang lên sau lưng Tố Tâm.
Bạch Tố Tâm lập tức quay người lại, ánh mắt nhanh chóng xẹt qua một tia chán ghét. Một lúc sau, vẻ mặt bình tĩnh, hờ hững nói:
- Thiệu lão sư, có chuyện gì?
Thiệu Lâm Phong cười nhẹ:
- Tố Tâm, tôi tìm cô cả tối nay rồi, sao cô lại đứng ở đây? Mọi người đều chơi ở bên trong mà.
- Tôi thích yên tĩnh một chút.
Bạch Tố Tâm thoáng nhíu mày.
Trên tay Thiệu Lâm Phong liền đưa ra một bó hoa hồng rực rỡ, khuôn mặt tươi cười:
- Tôi cũng vậy. Tôi vẫn luôn cảm thấy, không khí yên tĩnh mới có thể khiến cho tâm hồn của con người ta dễ và gần gũi nhau hơn. Tố Tâm, đêm nay cô rất đẹp.
Bó hoa hồng tươi rói xuất hiện trước mặt Tố Tâm.
Bạch Tố Tâm nhẹ nghiêng người qua, giọng lạnh nhạt:
- Tôi không thích hoa.
- Hoa tươi cũng chỉ làm nền cho vẻ đẹp của cô thôi.
Thiệu Lâm Phong mỉm cười:
- Tố Tâm, tôi không có ý gì khác, chỉ muốn xin lỗi cô vì sự đường đột lần trước.
- Tôi đã quên rồi.
Bạch Tố Tâm không nói chuyện tiếp với Thiệu Lâm Phong nữa, bước thẳng vào đại sảnh.