Bạch Khanh Thành hỏi.
Từ trước đến nay đều là người khác hỏi cô câu này. Bây giờ ở bên cạnh Tiêu Dương, Bạch Khanh Thành dường như có suy nghĩ ỷ lại vào người con trai trước mặt mình rồi.
Tiêu Dương trầm ngâm một hồi, ánh mắt nhìn Bạch Khanh Thành:
- Chia làm hai đường.
- Tôi đi đến một hướng hành lang khác nổ súng, nhất định có thể dẫn dụ được một nửa số đó đi ra. Như vậy, anh sẽ có cơ hội xông vào cứu người.
Bạch Khanh Thành lập tức hiểu ý Tiêu Dương, tiếp lời.
Trước mắt cũng chỉ có duy nhất cách này.
- Đại tỷ, chị phải cẩn thận.
Tiêu Dương dặn dò một câu.
- Nhiệm vụ của chị là dẫn dụ đối phương, không phải là đánh gục chúng. Chỉ cần thành công trì hoãn được một khoảng thời gian, tôi nhất định có thể cứu con tin ra.
- Anh cũng cẩn thận đấy.
Bạch Khanh Thành nói xong, bóng dáng lặng lẽ lui về phía sau.
Tiêu Dương bình tĩnh hít sâu, cầm chặt khẩu súng trong tay.
Yên lặng chờ thời cơ.
- Mẹ… con sợ.
Đột nhiên, một giọng nói non nớt khẽ vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh của nhà kho.
- Đừng la lớn.
Một người phụ nữa lập tức bịt miệng đứa nhỏ, ngọn đèn pin lúc này chiếu thẳng tới, chiếu lên một khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi.
- Hừ! Đứa nào dám nói nửa câu, lão sẽ cho về trời trước tiên.
Một giọng nói đằng đằng sát khí hét lên.
Mười sáu con tin toàn thân run rẩy.
Bỗng nhiên…
Pằng!
Tiếng súng vang lên phá tan sự yên tĩnh trong đêm đen.
Pằng! Pằng! Pằng!
Hướng đầu bậc thang của lầu ba đối diện vang lên tiếng súng.
- Một lũ vô dụng! Chẳng lẽ còn để đối phương đánh ngược trở lại?
Khâu Chí Thành tức giận quát to, lập tức sai mấy tên thân cận xông ra ngoài.
Trong kho hàng, còn lại bảy người.
Tiếng súng không ngừng vang lên bên tai.
Khâu Chí Thành cũng ngồi không yên, đứng lên, khuôn mặt dữ tợn vô cùng, liếc ra bên ngoài. Y không lo đám cảnh sát bên ngoài có gan xông vào. Có mười sáu con tin này trong tay, tuyệt đối không ai dám phát lệnh tấn công.
- Đi xem mấy tên cảnh sát chó má kia đang làm gì?
Khâu Chí Thành phất tay bảo một người trong đó. Trước đó, toàn bộ đèn xe cảnh sát đều đã tắt, trong lòng Khâu Chí Thành liền có một cảm giác bực bội khó tả.
- Vâng, lão Đại!
Tên nọ tắt đèn pin, bước nhanh về hướng gần cửa sổ nhà kho, cẩn thận từng chút một bước ra ngoài.
Pằng!
Một tiếng súng vang lên lần nữa.
Tên đó cũng theo tiếng súng ngã xuống.
- Súng bắn tỉa?
Sắc mặt Khâu Chí Thành đột biến. Đồng thời, cặp mắt ánh lên vẻ giận dữ đỏ ngầu, sát ý dâng cao.
- Xem ra, đám thùng cơm này hoàn toàn không xem tao ra gì. Đem một con tin lại đây, đẩy về phía cửa sổ đi.
Khâu Chí Thành nhe răng cười:
- Tao lại ngược lại muốn xem con tin bị các người tự tay giết chết là thứ cảm giác gì.
- Đi!
Một tên ác quỷ trong đó lập tức bắt một con tin, trong tiếng kêu khóc thảm thiết, đẩy người đó dần dần về phía cửa sổ.
- Đừng…tôi không muốn chết… tôi không muốn chết.
Một người bình thường nếu đối diện với chuyện như vậy, tâm thần sớm đã hồn phi phách tán từ lâu. Căn nhà kho rộng lớn này vì thế truyền tới mùi của nước tiểu.
Khâu Chí Thành nhăn răng cười, đốt một điếu thuốc, ngậm trong miệng:
- Xuống địa ngục nhất định hãy nhớ, kẻ giết chúng mày chính là bọn bảo hộ, cảnh sát trong mắt dân thành phố chúng mày đấy.
Pằng!!!
Một tiếng súng vô cùng đột ngột vang lên vào lúc người kia bước tới gần cửa sổ.
Quỷ dị mà đột ngột.
Người đàn ông bị bắt kia lúc này liền hôn mê té xuống đất.
Đèn pin xung quanh chiếu loạn xạ, cuối cùng tụ lại trên mặt KHâu Chí Thành.
Ở mi tâm, một màu đỏ của máu tươi chảy xuống, khuôn mặt vẫn còn đang cười, đồng tử ẩn chứa vài phần khó tin.
Thời khắc trước khi chết, y nghĩ mãi mà không rõ bản thân tại sao lại đột ngột bị bắn trúng.
- Lão Đại!
- Lão Đại!
- Không xong rồi, có mai phục.
Pằng! pằng! Pằng!
Trong kho hàng còn lại sáu người, nhưng lại không biết tung tích của kẻ địch, tinh thần bối rối, lúc đó tiếng súng lại vang lên.
Ở một cửa sổ hơi nghiêng khác, một bóng hình bay vào, hai tay cầm súng, đồng thời nổ súng.
Rầm rầm rầm!
Sát thủ trong đêm tối, trong cái lạnh của đêm đen phát ra một ngọn lửa, lấy tính mạng của mấy người.
Theo tiếng hét chói tai của đám con tin, mấy tên ác quỷ cũng toàn bộ hét lên rồi ngã gục.
Bịch!
Bóng dáng Tiêu Dương lúc này vô cùng đẹp trai đáp xuống mặt đất.
- Mọi người đừng hoảng hốt, tôi tới cứu mọi người.
Tiêu Dương lập tức hét lớn, trấn an cảm xúc của con tin.
Quả nhiên, sau khi Tiêu Dương nói ra câu này, tiếng hét chói tai dần chậm lại. Tất cả mọi người dường như chưa ổn định, nhưng sau khi xác định là toàn bộ đám ác quỷ bên cạnh đã bị đánh gục, lập tức mừng rỡ hoan hô, đồng thời hướng Tiêu Dương cảm tạ rối rít.
Mười mấy con tin nhặt lấy đèn pin rơi trên mặt đất, chiếu sáng đêm tối.
- Đại ca ca, anh là siêu nhân sao?
Một giọng nói non nớt lúc này vang lên bên tai Tiêu Dương.
Nghe vậy, Tiêu Dương không khỏi ngẩn ra.
- Không phải, đại ca ca không phải siêu nhân.
Một đứa bé duy nhất trong đám con tin dùng đèn pin trong tay mình chiếu lên phần thân dưới của Tiêu Dương, sau đó khẳng định:
- Siêu nhân là phải mặc đồ lót ở bên ngoài.
Gánh nặng trong lòng Tiêu Dương liền được giải thoát.
Đứa bé tiếp tục nói:
- Đại ca ca không mặc đồ lót, anh còn lợi hại hơn cả siêu nhân.