“Anh, anh đừng đẩy tới đẩy lui với em nữa, cầm đi.” Cảnh Phạm đẩy chi phiếu lại: “Em biết gần đây vốn công ty rất eo hẹp, mấy ngân hàng đều cự tuyệt cho công ty vay tiền.”
“Anh cho là em không quan tâm những chuyện này lắm.”
“Thỉnh thoảng cũng xem tin tức trên mạng. Hơn nữa, lần trước về nhà, từ thái độ của mẹ, em cũng nhìn ra được. Anh, bây giờ em không cần tiền gấp, anh lấy tiền này đi. Em biết anh tốt với em, nhưng mà chuyện cũng phải phân biệt nặng nhẹ, thong thả hay cấp bách.”
Cảnh Uyên thở dài: “Anh sợ em cực khổ, cũng sợ trễ việcTiểu Chanh Tử chữa bệnh.”
“Nếu đây là tiền cứu mạng Tiểu Chanh Tử, em cũng sẽ phải trả cho anh.” Cảnh Phạm nghịch ngợm le lưỡi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây