Cảnh Phạm cúi đầu nhìn thuốc, lại ngẩng đầu nhìn cậu ta, hơi kinh ngạc.
Dung Kỳ giải thích: “Tôi thấy cô bị Lão Hoắc cắn bị thương, đây là thuốc chống viêm, cô cầm mà bôi. Tôi mua ở tiệm thuốc bên kia kìa.”
Dung Kỳ nói xong khoa tay múa chân chỉ tiệm thuốc bên cạnh.
Cảnh Phạm hiểu ra anh có ý tốt, trái tim lạnh lẽo thoáng có chút ấm áp.
Đưa tay ra nhận, mỉm cười với cậu: “Cảm ơn.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây