Nước mắt của cô, càng khiến trái tim Cảnh Uyên cảm thấy bực bội đau đớn.
Anh đưa tay qua, rút khăn giấy ra, lau nước mắt cho cô.
“Được, em nói không đi, vậy chúng ta sẽ không đi. Anh chở em trở về trước.” Cảnh Uyên đáp ứng thỉnh cầu của cô một cách vô điều kiện.
Động tác lau nước mắt của anh, cực kỳ dịu dàng.
Cảnh Uyên lái xe, chở cô về căn phòng nhỏ cô thuê.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây