Hoắc Cảnh Thành lười biếng trở mình, vươn tay ra, lười biếng giữ lấy cô.
Giống như là nắm tay. Năm ngón tay của Cảnh Phạm được anh bao ở trong lòng bàn tay, khiến trái tim cô rung động liên hồi. Rồi cô nghe thấy lời như đang phàn nàn của anh: “Ngày nào em cũng đều dậy sớm thu dọn nhà như vậy?”
“Ừ. Đã thành thói quen rồi.”
“Em không ngủ nữa à?”
Cảnh Phạm lắc đầu: “Anh ngủ thêm chút nữa đi, tôi đi mua bữa sáng.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây