.
Tiểu Chanh Tử nhìn cô từ trên xuống dưới: “Dì, nhất định là dì có bị thương, dì mau nói cho Chanh Chanh đi, Chanh Chanh bôi thuốc cho dì.”
Đối diện với ánh mắt hồn nhiên của con bé, Cảnh Phạm rất thẹn thùng, không biết nên mở miệng như thế nào, chỉ có thể kiên trì: “Dì thật sự không sao, không phải lo lắng cho dì đâu.”
“Vậy được rồi. Nhưng mà, có vẻ chú không được tốt lắm.” Tiểu Chanh Tử cảm thấy mình rất nhọc lòng, hết quan tâm cái này lại quan tâm cái nọ: “Cháu nghe có người bên cạnh giục chú uống thuốc.”
Người giục anh uống thuốc, chắc là y tá Hạ rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây