.
“Đàn ông?” anh nheo mắt lại.
“Đây là chuyện riêng của tôi. Hoắc tổng, anh đừng hỏi.” Sợ rằng hỏi tiếp nữa, cô sẽ lỡ miệng nói ra cái gì không nên nói.
Thật hay cho một chuyện riêng. Hơn nữa, cô không trả lời thẳng, từ góc nhìn của anh, chính là ngầm thừa nhận.
Hô hấp của Hoắc Cảnh Thành trở nên nặng nề hơn rất nhiều. Anh nặng nề nhìn chòng chọc vào cô, rồi xoay người đi về phía cửa quán cà phê, trong tay còn ôm tiểu Chanh tử nữa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây