.
Cảnh Phạm cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, nhìn anh rồi nhìn Tiểu Chanh, sắc mặt biến hóa mấy lần. Cô thật sự xúc động muốn ôm đứa bé trở lại, lập tức biến mất khỏi anh. Nhưng, cô không thể rối loạn trước.
Dùng sức đè nén nội tâm cuồng loạn và chột dạ, sửa sang tâm trạng một chút, thử dò xét: “Đây là. . .con gái anh sao?”
“Con gái?” Hoắc Cảnh Thành có chút buồn cười khi nghe thấy từ này. Anh cười phì một tiếng: “Đầu em chứa rơm rạ sao? Em cảm thấy tôi và ai có thể sinh ra một đứa bé lớn như vậy chứ?”
“Trên thế giới này không thiếu chuyện lạ gì cả! Biết đâu được chứ?” Cảnh Phạm lầm bầm. Cảnh Phạm lẩm bẩm, trong lòng đủ loại mùi vị lan tràn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây