.
Hoắc Cảnh Thành chỉ mím chặt môi mỏng, không nói lời nào, anh đá văng cửa phòng bệnh ra, tự ý ôm cô đi vào.
Cảnh Phạm không hiểu tâm tư của anh, nhưng mà, hành động này của anh khiến trái tim cô cảm thấy chua sót. Cô hơi giãy dụa: “Anh để tôi xuống.”
“Đừng động đậy!” Hoắc Cảnh Thành ôm chặt lấy cô, rũ mắt xuống, đối diện với tầm mắt của cô: “Bây giờ tôi là bệnh nhân, không có sức lực gì cả. Cô cứ lộn xộn như vậy, té xuống thì tôi không phụ trách đâu.”
Cảnh Phạm gần như muốn chìm đắm trong đôi mắt của anh, trong lồng ngực của anh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây