Phiền Chí Siêu không khỏi nhìn về phía Trần Khánh, ông ấy thực sự không nghĩ tới, rõ ràng mình chỉ ôm thái độ thử một lần xem sao, vậy mà vị bác sĩ trẻ tuổi này lại thật sự có thể tìm ra chứng bệnh của ông ấy.
“Bác sĩ Trần, có phải tôi đã khỏi rồi hay không?” Phiền Chí Siêu hỏi.
Trần Khánh dở khóc dở cười: “Nào có nhanh như vậy? Đây chỉ là vừa bắt đầu quá trình chữa trị mà thôi. Tuy châm thứ có thể đạt tới hiệu quả dựng sào thấy bóng, nhưng muốn hoàn toàn trừ tận gốc căn bệnh của chú, cũng không phải chỉ dựa vào kỹ xảo này là được. Nào, đây là đơn thuốc cháu vừa kê cho chú, chú mang về uống một ngày, ngày mai lại tới tìm cháu nữa. Nếu chú có thể ngủ bình thường, chúng ta cũng có thể tiếp tục tiến hành giai đoạn sau của quá trình trị liệu, nếu không thể, cũng không cần tới tìm cháu nữa.”
Phiền Chí Siêu tiếp nhận đơn thuốc mà Trần Khánh đưa cho mình.
Tuy ông ấy không biết những loại dược liệu này, nhưng vẫn có thể phân biệt được đơn thuốc vừa được Trần Khánh viết ra khác với Sở Diêu Quyền lần trước.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây