“Lại nói, tốt xấu gì người nhà tôi cũng là bác sĩ, không sợ sinh bệnh. Nếu đổi lại là một gia đình bình thường khác thử xem, chi phí sinh sản, chi phí giáo dục, chi phí chữa bệnh, chi phí sinh hoạt, bốn tòa núi lớn áp xuống, người trẻ tuổi làm sao còn không gian mà thở nữa đây?”
“Vài năm trước quốc gia chém giáo dục một đao, cải biến bố cục thị trường hoá giáo dục, đã giảm bớt được một chút gánh nặng. Hiển nhiên thị trường y liệu hoá cũng trốn không thoát được quá trình này đâu. Cái gọi là ‘văn minh kỳ tinh thần, dã man kỳ thể phách’ [1] kia, tố chất thân thể và tư tưởng văn hóa đều là điều mà chúng ta hướng tới từ khi thành lập đến nay.”
[1] : Câu này có nghĩa là ‘Thông qua học tập, chúng ta có thể nâng cao trình độ tinh thần, kiến thức văn hóa và thái độ đúng mực, rồi thông qua rèn luyện thể chất, chúng ta có thể cải thiện tố chất thân thể và tăng cường sức khỏe.’ Đây là những lời Mao Trạch Đông từng phát biểu trên tạp chí “Tân Thanh Niên” vào năm 1917.
“Vị lãnh đạo đời đầu vẫn thường nói như thế, bởi vậy, giáo dục và chữa bệnh chính là lĩnh vực tuyệt đối không thể bị tư sản ăn mòn, đây là nguyên nhân vì sao dù trên phương diện quyết sách không có trung y, nhưng tư tưởng do chúng tôi nói lên vẫn được bên trên tán thành.”
Triệu Ninh Quân liếc mắt nhìn Quách Bạch Gia một cái, nói: “Với điều kiện nhà ông mà cháu trai ông vẫn lo về tiền bạc sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây