“Như vậy vừa có thể giải quyết được chuyện công ăn việc làm cho người dân, vừa có thể giải quyết một loạt vấn đề xã hội như lão nhân cô đơn, lẻ loi, ở lại nông thôn trông nom nhi đồng, đồng thời cũng có thể củng cố thành quả, giải quyết được vấn đề nan giải nhất là làm sao để người dân thoát khỏi nghèo khó, tránh cho dân chúng đã nghèo về bệnh tật, lại càng nghèo về bệnh tật.”
“Chủ nhiệm Tuân, vừa rồi anh cũng thấy được, hiệu quả trị liệu của vị bác sĩ Trần Khánh này tốt đến mức làm người ta phải líu lưỡi, hơn nữa, người bệnh bước đến nơi này cũng không cần làm bất cứ loại kiểm tra gì, sẽ giảm bớt phần lớn gánh nặng chữa bệnh cho dân chúng.”
“Lại nói, đầu năm nay vì sao dân chúng cứ gặp phải một chút bệnh nhỏ là cố gắng chịu đựng cũng không muốn đi bệnh viện, còn không phải bởi vì phí kiểm tra quá cao ư? Người chỉ mắc một chút bệnh nhỏ nhưng đi kiểm tra lại mất cả ngàn tệ, mua chút thuốc cũng mất từ mấy trăm tới cả ngàn tệ nữa. Nếu tôi không có đơn vị trợ cấp, không cần bỏ ra một đồng tiền nào, nói thật, ngay cả tôi cũng không muốn đi.”
“Nhưng cũng vì kéo dài quá lâu không chịu đi khám chữa, mới khiến bệnh nhỏ phát triển thành bệnh nặng. Đó không phải là vô duyên vô cớ phải chịu tội sao? Cho nên, chủ nhiệm Tuân à, nếu quốc gia muốn phủ Giang Hạ chúng tôi làm thành thị thí điểm nhằm phổ cập trung y dược tiến vào trung tiểu học, thì phủ Giang Hạ chúng tôi cũng dứt khoát làm cho triệt để một chút, từ trên xuống dưới một đường thay đổi, cũng tiện để các vị lãnh đạo bên trên quan sát, sau khi chân chính phát triển trung y và thuốc Đông y lên, phủ Giang Hạ sẽ chuyển biến thành diện mạo như thế nào.”
“Nhưng việc này còn phải chờ xem phản ứng của chủ nhiệm Tuân và các vị lãnh đạo, nếu không có nhóm lãnh đạo ủng hộ, một Phủ Lệnh như tôi cũng không nắm chắc có thể đao to búa lớn đi làm việc được. Anh nói xem, có đúng không nào?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây