Trang Lượng cười nói: “Chắc chắn là vậy rồi, bác sĩ Trần, anh đừng nhìn hiện tại trung y đang xuống dốc, rất nhiều người bệnh đều không tìm đến trung y. Trên thực tế, trong lòng rất nhiều người vẫn nguyện ý tin tưởng vào trung y, bằng không vì sao khi nhiều người cảm thấy bệnh viện tây y bên kia khám bệnh không tốt, cuối cùng lại chạy đi tìm bác sĩ trung y xem bệnh chứ? Suy cho cùng, bọn họ vốn chỉ tin y thuật mà không tin bác sĩ.”
Vương Vũ cười nói: “Đúng, phần lớn mọi người đều tin y thuật mà không tin bác sĩ. Tôi là một blogger lịch sử cũng biết được ít nhiều về vấn đề này. Trên thực tế, trong lịch sử của toàn bộ thế giới từng bùng nổ rất nhiều lần ôn dịch, mà Hoa Hạ chúng ta là nhiều nhất. Các vụ ôn dịch to to nhỏ nhỏ tổng cộng lại cũng được chừng năm, sáu trăm hồi, nếu trung y thật sự vô dụng, tôi có cảm giác dù Hoa Hạ chúng ta có thể chống đỡ được mấy ngàn năm truyền thừa không ngừng, thì dân cư cũng không có khả năng đạt đến con số như hiện tại đâu.”
“Nói cho cùng, tôi vẫn cho rằng, các vị lão tổ tông có thể sáng lập ra một nền văn hóa chói lọi như vậy, thì đương nhiên không phải vị nào cũng là kẻ ngốc rồi. Các anh cứ chờ xem đi, tôi dám khẳng định trung y sẽ giống như quốc học, kiểu gì sau này cũng có thời điểm hoàn toàn phục hưng.”
Trần Khánh nở nụ cười.
Đúng vậy, vì Vương Vũ cí học lịch sử, nên phương hướng phán đoán và suy luận về một sự kiện gì đó của gã tương đối nhạy bén.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây