Hoàng Băng nhìn thấy thái độ lúc này và lúc trước của Lưu Phúc Lý hệt như hai người khác nhau, trong lòng không khỏi có chút buồn cười: “Đúng vậy, tôi còn có thể lừa gạt anh sao? Hiệu trưởng Lưu, lúc trước Tiểu Trần này chỉ nắm tay tôi một cái, đã biết được tôi bị bệnh gì rồi, sau đó cũng giống như anh, chỉ một mũi châm lại lập tức thấy hiệu quả.”
Lưu Phúc Lý sợ hãi than: “Chậc chậc chậc, tôi không nghĩ tới trung y lại lợi hại như vậy, sau này tôi phải thường xuyên tới đây khám bệnh mới được.”
Hoàng Băng cười nói: “Ha ha ha, cảm ơn anh đã yêu mến. À, đúng rồi, hiệu trưởng Lưu, tôi có một đứa nhỏ thân thích muốn chuyển trường, chúng ta có thể ăn một bữa cơm không, nói chuyện một chút nhé...”
Tới giờ cơm trưa, Trần Khánh tạm ngừng tọa chẩn.
Không phải vì hắn mệt mỏi, mà là trước kia hắn không chuyên tâm ăn cơm, thường xuyên nhai hai miếng liền nuốt rồi tiếp tục khám bệnh cho người ta.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây