“Trước mặt người ngoài em cho anh thể diện, nhưng đợi lát nữa sau khi về nhà, sẽ xử lý anh sau.” Chu Tử Khiêm nói.
“Bác sĩ người ta đã hỏi, chúng ta cũng không thể nói dối được mà. Người xưa có câu nói đi khám bệnh không thể sợ thầy giấu bệnh.” Lưu Xương Bình nói.
“Anh là cái miệng của em à? Ai cần anh nói?” Chu Tử Khiêm giống như một con mèo tức muốn xù lông.
“Đương nhiên anh không phải cái miệng của em rồi, anh là tiểu bảo bối của em nha.” Lưu Xương Bình cợt nhả.
“Ọe, buồn nôn, từ giờ trở đi không cho phép anh nói chuyện với em nữa, có nghe thấy không?” Chu Tử Khiêm nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây