Nghe nói như vậy, khuôn mặt Trương Trung Hậu lập tức trở nên cứng đờ. Gã không khỏi giật mình.
Đúng là gã từng được học về Ma Hoàng Thang, dường như nó có tác dụng chữa trị chứng ác hàn phát sốt.
Tuy ký ức kia không quá sâu sắc, nhưng hoặc ít hoặc nhiều Trương Trung Hậu vẫn có chút ấn tượng, chẳng qua nhiều năm đã trôi qua như vậy, trong suốt quãng thời gian này, gã lại chẳng kê được bao nhiêu đơn thuốc Đông y, khiến cho những nội dung này cũng dần dần trở nên phai nhạt.
Ánh mắt Trương Trung Hậu xoay chuyển không ngừng, gã mím môi nói: “Tôi, tôi chỉ là nhất thời không nhớ tới mà thôi.”
Trần Khánh cười cười: “Là không nhớ tới, hay căn bản không dùng tới, trong lòng anh là rõ nhất. Đương nhiên dụng cụ y tế có thể mang đến cho bác sĩ chúng ta sự thuận tiện, nhưng dùng nó quá nhiều, một số năng lực sẽ bị thoái hóa. Được rồi, anh ra ngoài đi, hãy theo chủ nhiệm Vương tìm lại những kiến thức mà mình đã đánh mất ấy, còn chuyện tọa chuẩn, không cần phải nhắc tới nữa.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây