Trần Khánh dở khóc dở cười nói: “Mẹ, cần gì phải kích động đến vậy? Con đâu có vào biên chế như anh Dương, chỉ là tạm thời được bên kia mời đến giữ chức vụ này thôi.”
Đường Du Du kích động nói: “Không cần biết là biên chế hay tạm thời, chẳng phải con cũng được người ta gọi là chủ nhiệm hay sao? Hắc hắc, vẫn là con trai mẹ có tiền đồ, nhìn ba của con xem, làm lụng vất vả cả đời người cũng chỉ gây dựng được một nơi nhỏ bé như vậy. Nhưng con thì khác nha, mới hai mươi mấy tuổi đầu, đã được giao cho chức vị chủ nhiệm của một bệnh viện lớn. Ha ha, nếu kể chuyện này ra ngoài, mẹ của con sẽ nở mày nở mặt đến mức nào đây?”
Trần Khánh cười nói: “Được được, vậy mẹ cứ đi khoác lác trước mặt mấy người bạn của mẹ đi.”
Đường Du Du hếch mũi lên cao cao nói: “Cái gì gọi là khoác lác? Đây là sự thật, sự thật đó con hiểu không? Mặc kệ có biên chế hay không, tóm lại là hiện giờ con chính là chủ nhiệm của một trung y viện rồi.”
Trần Khánh nói phụ họa: “Đúng đúng đúng, còn mẹ chính là mẹ của chủ nhiệm.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây