Sắc mặt Trần Khánh đột nhiên biến đổi: “Khụ khụ... Mẹ, bỗng nhiên con nhớ ra, hình như bác sĩ Phùng có việc, hẳn là đối phương sẽ nhờ con trực giùm, chờ con gọi điện cho người ta hỏi một chút đã nhé.”
Đường Du Du giảo hoạt mà véo lỗ tai Trần Khánh một cái: “Bớt bày ra bộ dạng này ở trước mặt lão nương đi nha, có biết ở thời điểm con nói dối, con ngươi của con sẽ đảo loạn không ngừng như động đất hay không? Thật sự cho rằng một tay mẹ nuôi nấng con từ tấm bé đến lúc trưởng thành, mà ngay cả một chút tâm tư nhỏ của con cũng không nhìn ra sao?”
“Đi dạo phố lần này để mua quần áo mới cho con. Lần trước mẹ định đi mua cho con, con nói cần phải tập trung toàn bộ tinh thần cho cuộc thi, hiện tại con đã chính thức đi làm rồi, vẫn còn không chú ý tới hình tượng một chút. Có con cái nhà ai mà hai, ba năm đều không mua quần áo chứ? Hơn nữa, lần nhà qua nhà dì hai, nếu con không sửa soạn một chút chẳng phải đã quá tùy tiện rồi? Đây là lễ phép cơ bản nhất, con có biết hay không?”
Trần Khánh bất đắc dĩ nói: “Quần áo cũ của con vẫn còn mặc được mà...”
Đường Du Du vừa chuyển ngón tay, lại nói: “Con muốn tranh luận?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây