“Đúng, cháu có thể thử chữa trị cho ông ấy, nhưng thật có lỗi, làm như vậy mạo hiểm quá lớn. Vấn đề của ông ấy hoàn toàn không giống những người bệnh khác, một khi phạm phải sai lầm tại bất cứ công đoạn nào đó, sẽ tạo thành thương tổn rất lớn. Và làm như vậy, chính là một loại hành vi bất công, không chịu trách nhiệm với ông ấy, chú nói xem có đúng hay không.”
“Nhưng chú cũng đừng nản lòng, vẫn còn bác sĩ lợi hại hơn cháu mà, cháu không trị hết, vẫn còn bác sĩ Triệu, bác sĩ Triệu không trị hết, vẫn còn bác sĩ khác. Tóm lại, chú và ông nhất định phải giữ vững tâm thế, nhất là chú, đừng lộ ra gương mặt như đưa đám ấy, chú muốn cho ai xem đây? Cháu nói cho chú biết, cảm xúc cũng có thể ảnh hưởng tới con người, chú cần phải lạc quan lên, sau đó đi khích lệ cha của chú cố gắng.”
“Tự chú cứ ngẫm lại mà xem, nếu một người cả ngày đều có tâm trạng không tốt, thất hồn lạc phách, cơm nước không màng, thân thể của họ có thể tốt đẹp được không? Người bình thường còn có khả năng chịu ảnh hưởng nhất định, huống chi là ông ấy, đã có bệnh sẵn trong người? Hơn nữa vừa rồi cháu có nhìn ra, bệnh của ông vốn không phải nan y, có thể chữa được, chỉ chưa tìm được người có thể chữa mà thôi!”
Trong mắt Điền Dũng Tuyền lại dấy lên hi vọng: “Thật ư?”
Trần Khánh cười cười: “Đương nhiên là thật rồi, cháu chưa bao giờ lừa người bệnh. Cháu muốn hỏi một chút, chú có biết danh y đại sư Quách Bạch Gia hay không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây