“Được rồi, nếu Quách gia gia cảm thấy cháu có thể làm được, đương nhiên cháu phải đi rồi!” Trần Khánh nói.
Quách Bạch Gia cười nói: “Khẳng định là cháu sẽ làm được, ít nhất là trong số những bác sĩ trung y mà ta từng gặp, không một ai có thể nắm vững Thiêu Sơn Hỏa và Thấu Thiên Lương ở độ tuổi của cháu đâu, hi vọng sau khi cháu qua bên đó, có thể truyền thụ kinh nghiệm học tập của mình cho những đứa nhỏ kia, nếu Hoa Hạ chúng ta có thể nhiều ra mấy, mấy chục, thậm chí là mấy trăm tới hơn một ngàn bác sĩ trung y giống như cháu... Sách sách, ngay cả ta cũng không dám suy nghĩ tới chuyện này đâu, ha ha ha ha!”
Triệu Ninh Quân bĩu môi: “Ông quá coi trọng thằng nhóc này rồi, Hoa Hạ chúng ta vốn là nơi địa linh nhân kiệt, chỉ cần mở rộng dạy và học trung y, chưa chắc đã không tìm ra người giỏi giang hơn thằng nhóc này.”
Ý tứ của Triệu Ninh Quân thực rõ ràng, danh y đại sư có mở miệng khen, thì thằng nhóc con kia, cháu cũng phải thành thật một chút cho ta, không được thấy vậy mà kiêu ngạo, tự mãn!
Trần Khánh lườm ông ấy một cái, còn phải nói nữa sao? Hắn là loại người tính tình hấp tấp, tùy tùy tiện tiện, làm việc không kiên nhẫn như thế sao?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây