Quách Bạch Gia cười khổ nói: “Cả ông lẫn ta đều rõ ràng, vạn vật trên thế gian đều cần âm dương cân bằng. Nếu một quốc gia chỉ có một loại y thuật tồn tại, khẳng định sẽ đi về hướng cực đoan. Chẳng nói đâu xa, trước khi tây y chưa tiến vào Hoa Hạ, trong nội bộ trung y cũng không thiếu hạng người giả danh lừa bịp, nhưng ở thời điểm đó, dân chúng cũng chẳng còn cách khác, bọn họ chỉ có thể lựa chọn trung y mà thôi. Đây là âm dương mất thăng bằng.”
“Tây y xuất hiện vốn không phải chuyện xấu, ngược lại, nó còn bổ sung cho toàn bộ hệ thống chữa bệnh của Hoa Hạ, nhưng nó không nên phát triển tới tình trạng hiện nay. Nếu ví trung y là dương, tây y là âm, như vậy ở thời điểm hiện tại, Hoa Hạ đang ở vào tình cảnh âm thịnh dương suy. Nếu muốn khôi phục Hoa Hạ trở nên khỏe mạnh, phải phù dương cố bản, từ đó đạt đến trạng thái trung tây y âm dương cân bằng. Làm như vậy dân chúng mới có quyền lựa chọn, mà không phải phó mặc cho đám bác sĩ chúng ta tới quyết định sinh tử của dân chúng.”
“Quả thật… tính công kích của bài phát biểu hôm nay quá mạnh, nhưng bệnh quá mức nguy kịch, nếu không dùng những loại thuốc mạnh như phụ tử kia, dương khí làm sao sản sinh thêm được? Ở thời điểm hiện giờ, toàn bộ nhóm học sinh trung y đều lấy giải phẫu học làm lý luận cơ sở, tín ngưỡng, coi y học biện chứng là kinh điển, hoàn toàn không tin Âm Dương Ngũ Hành, thiên nhân hợp nhất, nếu ta không vực dậy, làm vững chắc lòng tự tin cho bọn họ, thì biết đến bao lâu, mới có thể phát triển trung y đạt tới quy mô sánh ngang tây y?”
Triệu Ninh Quân thở ra một hơi: “Nhưng vì sao lại là ông, người khác không thể sao?”
Quách Bạch Gia cười tủm tỉm nói: “Lão đệ, ta nhập Đảng đã hơn bốn mươi năm, vẫn chưa làm được điều gì cho quốc gia, hiện tại có cơ hội này, ta đâu thể ngồi xem mặc kệ?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây