Cam Lộ kinh ngạc nhìn Trần Khánh, tựa như không thể tin được lời nói như vậy lại rơi ra từ trong miệng một vị bác sĩ trung y. Bà thảng thốt hỏi: “Vì sao? Không phải học trung y chính là để trị bệnh cứu người sao?”
Trần Khánh thở ra một hơi: “Cháu rất khâm phục phẩm cách của dì, nhưng dì làm như vậy có từng nghĩ tới hậu quả hay không? Nếu vừa nãy, dì không thành công ngăn cản những người nọ, để bệnh nhân này bị bác sĩ nâng lên cáng, khiến cho khí huyết đánh sâu vào, làm tổn thương tới ngũ tạng lục phủ của ông ấy. Tới khi đến bệnh viện kiểm tra ra nội thương, một khi người nhà bệnh nhân nọ phân không rõ phải trái trắng đen, họ chỉ cần tra ra chuyện người bệnh đã ngã sấp xuống còn bị dì lấy máu ở tay chân. Cháu hỏi dì, đến khi ấy, nếu bọn họ tìm tới tận nơi đòi dì bồi thường, thì biết làm sao bây giờ?”
“Ơ? Vì sao lại tới bắt tôi bồi thường chứ? Đây là Thập Tuyên lấy máu mà, rõ ràng là một thủ pháp dùng trong cấp cứu, sẽ không tạo thành bất cứ thương tổn gì cho người bệnh đâu.”
Cam Lộ đã học tri thức trong trung y, và rõ ràng bà đã được dạy như vậy.
Thập Tuyên lấy máu là thủ pháp cấp cứu, căn bản không có tác dụng phụ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây