''Nhu Nhu đừng khóc, em như vậy anh sẽ rất đau lòng.” Vương Mạt nhẹ nhàng vỗ đầu Vương Tiệp: ''Đều đã qua rồi, bây giờ anh rất tốt.''
'Người này đúng là một kẻ ngốc lại còn nói bản thân rất tốt, Vương Tiệp ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng dáng trong suốt của Vương Mạt, cô ấy không thể nhịn được nữa, khóc đến không thể thở được: ''Em thà tình nguyện bị anh phụ tình yêu người khác, em cũng không hy vọng anh chết, tại sao anh...Vì sao lại...''
''Làm sao anh có thể phụ em được.'' Vương Mạt cũng ngồi xổm xuống: ''Năm đó cha mẹ lái xe đón anh từ sân bay trở về nhà, trên đường cao tốc họ đã va chạm với một chiếc xe tải lớn và chiếc xe đã phát nổ, gia đình anh đã thiệt mạng tại chỗ, cha mẹ anh quyết định xuống âm phủ xếp hàng để được đầu thai, còn linh hồn của anh đã trở lại sân bay, hai tháng sau, anh cũng đã chờ được em, từ khi đó anh vẫn luôn đi theo em, ở bên cạnh em, anh cùng em đi nộp hồ sơ xin việc ở tập đoàn Minh Quang, cùng em đi thuê phòng, khi em ốm anh ở lại bệnh viện cùng với em, thậm chí cùng em hôn hôn hơn mười lần, em luôn khóc vào buổi tối, đang ngủ đột nhiên tỉnh lại khóc, em như vậy khiến anh không thể nào buông được em, anh hy vọng sẽ có một người có thể thay thế vị trí của anh trong lòng em, anh không hy vọng em vì anh mà khổ cả đời. Cũng may người này đã xuất hiện...''
Vương Mạt nhìn Vương Tiệp, trên mặt lộ ra vẻ dịu dàng: ''Anh rất vui vì em đã gặp được người yêu em, anh hy vọng tương lai sau này mỗi ngày em đều có thể trải qua hạnh phúc.''
Vương Tiệp ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn khuôn mặt đẹp trai mà cô từng yêu: ''Vậy còn anh?''
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây