Vương Tiệp bị lời nói của Lý Lạc Phàm làm cho mỉm cười, nhưng khi nhìn thấy ly nước ép xoài trước mặt, nụ cười của cô ấy nhạt dần đi.
Thực ra cô ấy vẫn luôn công tư phân minh, cô ấy chưa bao giờ nói chuyện về công việc với những người bạn thân nhất của mình, cũng chưa bao giờ nói chuyện đời tư của mình với đồng nghiệp trong công ty, một boss lớn giống như Lý Lạc Phàm đây, cô ấy còn hy vọng trong công việc mình càng ít qua lại càng tốt, mọi việc thông qua phó tổng càng nhiều càng tốt, đừng để cô ấy phải đối mặt với boss.
Nhưng hôm nay Lý Lạc Phàm lại đích thân gọi cô ấy tới, không những xinh xắn, dễ thương như em gái hàng xóm, còn mang cho cô ấy một ly nước xoài có hương vị giống hệt như năm đó, điều này khiến cô ấy muốn nói hết những khúc mắt giữ ở trong lòng suốt mười hai năm ra.
Cầm lấy một chiếc ống hút và khuấy đều ly nước xoài, Vương Tiệp nhìn ra ngoài cửa sổ: ''Trước đây tôi là một học bá, 14 tuổi đã thi đậu học vượt lớp, 18 tuổi, tôi đến một đất nước xinh đẹp để học cao học, khi đang học cao học tôi gặp một chàng trai, anh ấy là Vương Mạt lớn hơn tôi bốn tuổi, đến từ một tỉnh phía Nam, anh ấy đang học ở một trường đại học khác rất gần với trường tôi.''
Vuốt chiếc ly thủy tinh lạnh lẽo, Vương Tiệp nhớ lại từng khoảnh khắc năm đó: ''Anh ấy lớn lên rất đẹp trai, chơi thể thao tốt, học cũng giỏi, là người mà tôi rất ngưỡng mộ. Trong số các bạn nghiên cứu sinh người Trung Quốc, tôi là người trẻ nhất. Anh ấy đặc biệt chăm sóc tôi, theo thời gian, tôi đã thầm thích anh ấy, khi tôi còn chưa có dũng khí thổ lộ thì anh ấy giành trước, anh ấy nói rằng việc tỏ tình phù hợp với con trai hơn, tôi không cần giành lấy.''
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây