Trong mắt Trần Dư Thịnh hiện lên một tia tàn nhẫn, siết chặt ngón tay, nhưng giây tiếp theo một bàn tay trắng nõn đã nắm lấy mu bàn tay của ông ta, một lực mạnh mẽ ập tới, Trần Dư Thịnh cảm giác như tay mình như sắp bị bẻ gãy.
Ông ta còn chưa kịp phản ứng, Trần Dư Thịnh đã cảm giác tay mình bị một lực kéo ngược ra sau, tiếp theo trước mặt trời đất như bị đảo lộn, ông ta nặng nề ngã xuống đất.
Lý Lạc Phàm bước tới dùng chân dẫm lên ngực ông ta, cúi người khóe miệng lộ ra một nụ cười thích thú: ''Ông nghĩ là ông có thể bóp chết được tôi? Ông nghĩ là tôi vẫn còn là đứa bé mười ba tuổi sao, chỉ cần dùng một tay là có thể đánh được ba cái!''
Trần Dư Thịnh chưa từng trải qua sự sỉ nhục như thế này, cố gắng đứng lên, thế như cái chân trên ngực ông ta giống như Thái Sơn, làm cho ông ta không thể sử dụng một chút sức lực nào cả.
Lý Lạc Phàm cười nhạo, đưa chân lên đá một cú, cả người Trần Dư Thịnh bay ra sau, nặng nề đập vào tường.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây