Nhưng hôm nay Lý Lạc Phàm đến, cô đứng trước mặt bà ta, thời gian tựa hồ như quay trở lại buổi chiều mười lăm năm về trước, đám mây lại lần nữa xuất hiện trên đầu, hung hăng và đè nặng lên người của bà ta! Trần Dư Thịnh nhịn không được mà cau mày khi nhìn thấy Phương Lục Bình đang ngơ ngác nhìn Lý Lạc Phàm thay vì thân thiện và đến làm quen với cô, bà ta chỉ đứng im trong phòng khách mà không hề chào hỏi. Làm sao ông ta có thể cho Lý Lạc Phàm - người từ nhỏ đã thiếu sự chăm sóc của gia đình, có được cảm giác như ở nhà chứ?
Ông ta từng cho rằng Phương Lục Bình khá thông minh, nhưng không ngờ rằng bà ta lại sơ suất vào thời điểm quan trọng thế này.
Trần Dư Thịnh ho hai tiếng, dùng ánh mắt nhắc nhở Phương Lục Bình: “Lục Bình, Lạc Phàm đã quay trở lại. Lạc Phàm, con cứ gọi bà ấy là dì Phương.” Cuối cùng Phương Lục Bình cũng tỉnh táo lại, bà ta cố gắng hết sức để đè nén cảm giác khó chịu và nở một nụ cười nhiệt tình: “Là Lạc Phàm à, đứa trẻ này thật xinh đẹp, vừa rồi tôi hơi choáng váng. Dư Thịnh, ông cũng vậy, lẽ ra chúng ta nên đưa đứa trẻ này quay về ngay khi đã tìm thấy, nhưng chúng ta lại để con bé sống bên ngoài thêm một tháng nữa, làm tôi rất lo lắng.”
Phương Lục Bình nói và đưa tay ra một cách trìu mến với Lý Lạc Phàm: “Ba của con đang bận rộn với công việc, vì là đàn ông nên không quan tâm đến những chi tiết nhỏ này cho nên đã không đón con về kịp thời. Dì chỉ mới phát hiện ra chuyện này, hai ngày nay dì thấy ông ấy đang tìm người dọn dẹp nhà cửa, nếu không thì đã sớm đến đón con rồi.”
Lý Lạc Phàm tránh khỏi vòng tay của Phương Lục Bình, cô đi đến bên cạnh bà ta, sau đó nhìn xuống một nam một nữ đang ngồi trên ghế sofa chơi điện thoại di động.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây