“Được rồi được rồi, đừng đánh, sau này tự thông minh lên một chút, đừng tin lời người khác một cách mù quáng nữa.” Bạch Tiểu Soái quét từng con quỷ để đăng kí, đeo còng tay bằng sắt lên cho họ rồi gật đầu với Lý Lạc Phàm: “Tôi dẫn họ quay về địa phủ, chờ tổng kết điểm tích lũy xong sẽ báo cho cô.”
Lý Lạc Phàm ra dấu OK, sau đó quay đầu nhìn Trương Hiên Minh: “Đừng ngây người nữa, đeo túi rồi đi xuống núi thôi.”
Trương Hiên Minh đã nhìn đến ngây người, lúc này nghe thấy giọng Lý Lạc Phàm mới tỉnh táo lại, chờ đến khi anh ta đeo túi lên lưng rồi ngoái đầu lại nhìn, trong rừng cây chỉ còn một mảnh tối đen như mực, bóng dáng Bạch Tiểu Soái đã sớm biến mất.
Trương Hiên Minh đeo mỗi túi một bên vai, anh ta vô cùng hưng phấn đi sau Lý Lạc Phàm: “Vừa rồi hẳn là quỷ sai phải không? Tôi thấy anh ta đội mũ, mũ có dáng cao, giống hệt mũ của Hắc Bạch Vô Thường trong truyền thuyết.”
Lý Lạc Phàm đá nhánh cây dưới chân, cô bật cười một tiếng: “Thế mà anh không sợ à?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây