Theo kế hoạch ban đầu, A Thanh sẽ phá bỏ nỗi chấp niệm một khi nó được tách ra, nhưng khi đối mặt với một khuôn mặt giống hệt sư đệ mình, A Thanh lai do dự, hắn không đành lòng ra tay. Nỗi chấp niệm bắt cơ hội trong khoảnh khắc liền thổi lên một cơn lốc xoáy cuốn cơ thể của A Lạc đi.
Không ai biết chấp niệm muốn làm gì, chỉ có Liễu Nhiên biết muốn hồi sinh A Lạc, bởi vì đó chính là suy nghĩ cùng mộng tưởng mấy ngày nay của y. Chấp niệm bị tách ra, Liễu Nhiên nhìn như khôi phục bình thường, biến thành lạnh thần.
Thời gian thấm thoát trôi qua, hai ngàn năm sau, trên người Liễu Nhiên bỗng nhiên có nhiều tội nghiệt, càng ngày càng nặng nề, A Thanh và A Mạnh không rõ tại sao, nhưng Liễu Nhiên lại rất lạnh nhạt: “Chấp niệm là phân thân của ta, mọi tội nghiệt của hắn ta đều do ta gánh vác.”
Dần dần, tội nghiệt tạo thành một đám sương trắng đọng lại trên mặt Liễu Nhiên, Liễu Nhiên biết đây chỉ là khởi đầu, về sau sẽ càng ngày càng nhiều. A Thanh rất tự trách mình về điều này, bởi vì việc tách rời nỗi chấp niệm là chủ ý của hắn, thậm chí hắn còn cảm thấy mình phải gánh chịu mọi hậu quả. Tuy nhiên, A Mạnh có thể nhìn thấy rõ ràng, người cởi chuông phải là người buộc nó, nỗi chấp niệm của Liễu Nhiên vẫn cần được chính Liễu Nhiên giải quyết. Lại một ngàn năm sau, sương trắng dày đặc che kín toàn bộ khuôn mặt của Liễu Nhiên, trời lại trừng phạt Liễu Nhiên, đưa Liễu Nhiên xuống Địa phủ, ngày mà tội nghiệt của y được giải trừ sẽ là ngày y ra khỏi Địa phủ.
Liễu Nhiên bị vây khốn ở Địa phủ, càng không thể trói buộc nỗi chấp niệm của mình, y chỉ đơn giản tách ra một phần kí ức của thần hồn rồi giao cho A Mạnh đưa nó đi đầu thai. A Mạnh lo lắng thần hồn này này sẽ bị mất đi ký ức nên đã ở lại cầu Nại Hà và đích thân đưa một bát canh Mạnh Bà cho hồn phách đầu thai để rửa sạch ký ức. Chỉ khi hồn về thì mới có thể qua cầu mà không cần uống canh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây