Người đã chết năm ngàn năm trước lẽ ra không nên tồn tại trên thế giới này nữa. Lý Lạc Phàm không khỏi nhìn về phía thiên la địa võng trận, nhìn người sương mù đen trong trận pháp, người đàn ông sương đen đang gầm lên như một con dã thú phẫn nộ. Y vốn là hóa thân của chấp niệm, hơn nữa vì chấp niệm muốn hồi sinh “nàng ấy” mà bày mưu tính kế trong năm nghìn năm, bồi dưỡng một lượng lớn thịt người Thái Tuế sống, lần lượt xây dựng những ngôi mộ cổ và bày ra những trận pháp khác.
Để “nàng ấy” sống lại có thể nói là lý do duy nhất khiến y tồn tại trên thế giới này, nhưng y không thể ngờ rằng Lý Lạc Phàm lại dùng máu và tinh khí của chính mình làm vật trung gian, dễ dàng biến năm nghìn năm vất vả của y thành tro bụi ở thời điểm hiện tại.
Nàng ấy tiêu tán rồi, cuối cùng y thậm chí còn không thể chạm vào gương mặt nàng ấy nữa.
Người sương đen ngửa mặt lên trời gào thét, sương mù đen bao quanh đầu y trong nháy mắt tiêu tan, lộ ra một khuôn mặt giống hệt Liễu Như Thị, chỉ khác là đôi mắt hắn đỏ ngầu và vẻ mặt vặn vẹo. Một giây tiếp theo, sương mù đen dày đặc lại từ trong cơ thể y lan ra, lần này không chỉ bao phủ khuôn mặt mà còn lan xuống phía dưới, gần như bao phủ toàn bộ cơ thể y, sương đen dày đặc đến mức gần như hình thành một thực chất.
Y hóa ma rồi!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây