Rõ ràng người đàn ông trong sương đen đối diện cũng có ý nghĩ tương tự, y cười lạnh, giọng điệu đầy giễu cợt: “Liễu Nhiên, ngươi cho rằng đeo mặt nạ là ta không thể nhận ra ngươi sao? Ngươi lừa quỷ à?”
Nghe được những lời này, trong lòng Lý Lạc Phàm bỗng nhiên trầm xuống, may mà mưu sĩ trước mặt và Liễu Nhiên không liên quan gì cả. Chỉ là hình như y đã nhận nhầm người, nhầm Liễu Như Thị với Liễu Nhiên.
Liễu Như Thị không phủ nhận mà tháo mặt nạ xuống, nhìn khuôn mặt bị sương mù đen bao phủ với vẻ mặt phức tạp, khẽ thở dài: “Hơn năm ngàn năm không gặp, anh vẫn cố chấp như vậy.”
Giọng nói của người đàn ông trong sương đen đè nén tức giận, y chỉ vào ngực mình quát: “Ta cố chấp là bởi vì ta có tâm.”
Liễu Như Thị khe khẽ thở dài: “Tôi không ngờ anh lại bày thế cục lớn như thế để hồi sinh nàng ấy, không biết việc thả anh rời đi lúc đầu là đúng hay sai nữa.” “Đối với thế giới này có thể không đúng, nhưng ta rời đi đối với ngươi sẽ là trăm lợi mà không có hại.” Người sương đen cười lạnh: “Nếu như ta không rời đi, chấp niệm của ta sợ là đã làm cho ngươi nhập ma rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây