Lý Lạc Phàm nói đến đây có phần không giải thích được: “Những nơi mà chúng ta tìm thấy cổng Thanh Đồng trước đó hoặc là nơi xây dựng một tòa nhà, hoặc là ở nơi hoang dã, mà đây lại là ở kinh đô, còn dưới long mạch, hắn ta không sợ bị lộ khi đào tàu điện ngầm ư?”
Liễu Như Thị sờ vách tường, bình tĩnh nói: “Lối vào quả thực là ở đế đô, có long mạch, nhưng không cùng một không gian.”
Lý Lạc Phàm cũng đưa tay chạm vào, không thấy có cảm giác gì kỳ lạ. Liễu Như Thị nhìn thấy vẻ nghi ngờ trên mặt cô, kiên nhẫn giải thích: “Giống như Địa phủ mà cô thường tới, mọi người đều biết Địa phủ dưới lòng đất, nhưng dù có đào xuống từ đâu, dù có đào sâu đến mấy cũng không thể đào đến Địa phủ, điều này là do Địa phủ và thế giới con người không ở trong cùng một không gian, cái gọi là quỷ môn là cánh cửa nối liền hai không gian. Chỗ này cũng như thế, khi cây hòe quay trở lại vị trí bình thường, ánh sáng trong thông đạo sáng lên thì chúng ta đã đến một không gian khác.
Vẻ mặt Lý Lạc Phàm có phần nghiêm trọng: “Hẳn là tôi nên nghĩ đến chuyện xác khô trong vách núi cũng mở ra một không gian khác, khi đó tôi chỉ xem xét vấn đề hình thành từng trận pháp mà không để ý tới thực chất đó là sự chồng chất của trận pháp và không gian. Theo tôi được biết, có rất ít đại năng từ xưa đến nay có khả năng mở ra một không gian độc lập, nhưng mưu sĩ rõ ràng là rất có thành tựu trong việc này. Lối đi này và thế giới bên ngoài kết nối với cây hòe khi cây hòe xoay tròn thì đèn kết nối lối đi sẽ sáng lên, kết nối hai thế giới lại với nhau một cách hoàn hảo khiến không ai có thể nhận ra bất kỳ sự khác biệt nào. Chỉ dựa vào điều này đã thấy hắn ta mạnh hơn chúng ta rất nhiều.”
Vẻ mặt Liễu Như Thị phức tạp, nhìn Lý Lạc Phàm thật sâu rồi, muốn nói lại thôi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây