Lý Lạc Phàm thất vọng buông lỏng tay ra, có chút không phục: “Chẳng lẽ huyền môn chẳng có người nào tốt à?”
“Có chứ, không phải có cô đấy à.” Liễu Như Thị tỏ vẻ thoải mái nói: “Cho nên mỗi lần hành động liên quan đến Thái Tuế tôi chỉ nói với cô.”
Lý Lạc Phàm nhìn Liễu Như Thị, luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản giống như anh nói, nhưng hiện giờ quả thực cô không nghĩ ra lý do anh thà liều mạng ở trong nguy hiểm cũng không mang theo những người khác là gì.
Ngay khi Lý Lạc Phàm đang suy nghĩ lung tung, Liễu Như Thị gọi cô một tiếng: “Đúng rồi, lần hành động này cô còn có nhiệm vụ bên trong. Nếu đúng theo phỏng đoán của chúng ta, mưu sĩ làm những việc này là vì hồi sinh một người, vậy thì chắc chắn trong mắt trận sẽ là một chiếc quan tài, tôi muốn cô thiêu huỷ chiếc quan tài đó.”
Lý Lạc Phàm nhìn Liễu Như Thị: “Thiêu huỷ quan tài đồng nghĩa với việc phá huỷ mưu tính và chấp niệm mấy ngàn năm của mưu sĩ đó, mưu sĩ đó có thể sẽ phát điên lên. Mưu sĩ không điên anh đã cảm thấy chúng ta đánh không lại, nếu điên rồi có phải là lúc đó chúng ta sẽ phải chết ở bên trong ngay lập tức không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây