Hai người chẳng ai nói câu nào, Lý Lạc Phàm cúi đầu yên lặng ăn, Liễu Như Thị vẫn bưng một chén trà, yên lặng nhìn Lý Lạc Phàm ở đối diện, khuôn mặt vô cùng dịu dàng, rõ ràng là vô cùng hưởng thụ trạng thái thả lỏng này.
Khi Lý Lạc Phàm ăn xong hạt cơm cuối cùng rồi đặt bát xuống, Liễu Như Thị vừa nhấc ấm trà lên muốn rót trà cho cô, Lý Lạc Phàm đột nhiên mở miệng nói chuyện: “Đợi trời sáng rồi chúng ta lập tức hành động đi.”
Bàn tay của Liễu Như Thị khẽ run lên, một lát sau mới chậm chạp nhả ra một chữ: “Được.”
Nước trà từ miệng vòi rơi vào trong tách trà xinh đẹp, rót đầy hơn một nửa, Liễu Như Thị đẩy chén trà tới trước mặt Lý Lạc Phàm, ngẩng đầu nhìn vào mắt cô: “Lạc Phàm.”
“Hả?” Lý Lạc Phàm nâng chén trà lên bốn mắt nhìn nhau với Liễu Như Thị: “Sao vậy?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây