Bàn tay của Lý Lạc Phàm hơi run lên, bờ môi run rẩy: “Chuyện anh làm sai có liên quan đến mưu sĩ sao?”
Liễu Nhiên đứng lên, vung tay áo biến mất, trên chiếc ghế anh ta từng ngồi có bỏ lại một thanh bảo kiếm.
Chính là thanh tiên kiếm lần trước Lý Lạc Phàm rút thăm trúng thưởng nhưng không trúng.
Giọng nói của Liễu Nhiên vang lên bên tai của Lý Lạc Phàm: “Chờ cô giải quyết xong mưu sĩ, cô sẽ có thể biết tất cả các đáp án, cũng có thể nhìn thấy sư phụ của cô.”
Lý Lạc Phàm không nhúc nhích, cô ngồi yên bên cạnh chiếc bàn uống hết chén trà này đến chén trà khác, ở Địa phủ không có ngày đêm cũng không có hoa cỏ hay tiếng côn trùng kêu. Uống một hồi, Lý Lạc Phàm đột nhiên cảm thấy tẻ nhạt vô vị, thậm chí cảm thấy nếu trà này đổi được thành rượu thì tốt hơn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây