Trong lòng Liễu Như Thị run lên, vội vàng bước những bước dài chạy nhanh qua, nửa quỳ ở trước mặt Lý Lạc Phàm cẩn thận quan sát cô một lượt: “Cô sao rồi? Có phải là bị thương rồi không?”
“Tôi không sao!” Lý Lạc Phàm chậm rãi thở ra một hơi, trên mặt là tràn đầy vẻ mệt mỏi: “Chỉ là mệt thôi, cảm giác tim mệt, tôi cảm giác giống như vị mưu sĩ kia đang ở bên cạnh chúng ta vậy, lúc nào cũng có thể gây ra động tĩnh để nhắc nhở sự tồn tại của hắn ta với chúng ta.”
Liễu Như Thị giơ tay ra sờ trán của Lý Lạc Phàm, cảm nhận được nhiệt độ dưới bàn tay bình thường mới hòa hoãn giọng nói: “Cô phát hiện ra cái gì rồi?”
Cô lấy một con dao nhỏ màu bạc từ trong balo ra ném tới chỗ bà lão, lưỡi dao sắc bén lướt qua má của bà lão mang theo một mảng thịt cắm thẳng vào cây tre cách mấy mét ở đằng sau.
Máu tươi chảy qua gò má nhưng rất nhanh đã khô lại, phần thịt của vết thương sinh ra khép lại với tốc độ cực nhanh, chỉ mấy phút sau đã hoàn toàn không nhìn thấy bất cứ dấu vết nào của vết thương.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây