“Nói xong rồi?” Lý Lạc Phàm lạnh lùng nhìn bà ta, bàn tay nắm dây thừng hơi động, trói bà lão thật chặt rồi ném sang một bên.
Cô không để ý tới bà lão, ngược lại xách Lạc Mai vẫn luôn bại liệt dưới đất lên: “Cô có biết vị đại nhân mà mẹ cô nói kia không?”
Dường như Lạc Mai ngã ở chỗ này một lúc lâu đã nghĩ thoáng hơn rất nhiều, sắc mặt của cô ta phức tạp nhìn người mẹ nhếch nhác, khẽ gật đầu: “Tôi biết, những bản lĩnh kia của mẹ tôi đều là học từ hắn ta.”
Lý Lạc Phàm nhìn vào mắt của cô ta: “Cô từng gặp vị đại nhân kia chưa?”
“Chưa từng.” Lạc Mai thành thật lắc đầu: “Tôi chưa từng gặp, nhưng đã từng nghe thấy mẹ tôi nói, bà ấy nói bà ấy không nhìn rõ mặt mũi của người kia.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây