Dương khí thuần khiết của kiếm đồng xu xuyên qua bả vai của Lạc Mai, cô ta phát ra một tiếng hú đau đớn, toàn bộ hồn thể của cô ta cuộn tròn lại.
Bành Tư Di bị âm thanh đó làm cho run tay, vội vàng rút kiếm ra, hơi bí bách nhìn Lý Lạc Phàm: ''Sư phụ, bây giờ phải làm sao ạ? Chúng ta có nên để cô ta hồn phi phách tán không?”
“Không... đừng... làm ơn... làm ơn làm ơn...” Lạc Mai nắm lấy góc áo của Bành Tư Di và cầu xin: “Tôi muốn sống, tôi không muốn chết, tôi không muốn hồn phi phách tán.
“Cô còn biết cô muốn sống sao?” Trần Nhã Du tức giận nói: “Tôi thì không muốn sống à? Đã chết rồi, muốn sống thì đi đầu thai đi, đòi giết tôi làm gì!”
Lạc Mai nghiêng đầu nhìn cô ấy, trên mặt lộ ra nụ cười khổ sở: “Tôi cũng không muốn, nhưng mẹ tôi đã mất đi ba mươi năm tuổi thọ để cho tôi sống, tôi không thể có lỗi bà ấy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây