“Đúng, đúng, đúng.” Trần Nhã Du đang trốn đằng sau Bành Tư Di không nhịn được xen vào: “Mình đã nhìn thấy trong giấc mơ, cô ta bẩm sinh đã yếu đuối, có mệnh phải chết trẻ, chính mẹ cô ta đã cưỡng ép nối mệnh cho cô ta, không biết đã làm cái gì mà tay chân lại lớn như vậy!”
Lạc Mai hung tợn ngẩng đầu, oán độc nhìn Trần Nhã Du, cô ta hận chính mình sao lại hấp tấp như vậy, thấy còn có hai ngày nữa là đại thành công, thế mà thật sự không nhịn được hưng phấn muốn xuất hiện sớm. Nhưng cô ta thực sự không ngờ, bên cạnh Trần Nhã Du lại có cao nhân, chẳng những dễ dàng lôi cô ta ra khỏi cơ thể đó, ngay cả máu quỷ độc nhất trên người cô ta cũng có thể tránh được.
Nhìn thấy kế sách mà mẹ cô ta đã hao phí ba mươi năm cuộc đời của mình để bày ra sắp bị phá bỏ, Lạc Mai không cam lòng bỏ cuộc, trong nháy mắt hồn thể của cô ta phóng ra một luồng âm khí đen cuồn cuộn, mái tóc đen tung bay trong không trung.
Cô ta từ dưới đất bò dậy, nhãn cầu đen đã che kín toàn bộ hốc mắt, móng tay đã dài lại mọc dài thêm hai mươi ba mươi cm, mỗi móng đều phát ra ánh sáng đen, nhìn thoáng qua là biết có kịch độc.
Ba cô gái núp sau Bành Tư Di nhìn thấy cảnh này lập tức chân lại run lên, lùi lại vài bước, ngồi xổm trong góc tường run rẩy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây