Lạc Mai thở dài rồi cười: “Nhưng cô cũng không tệ, chờ tôi thay thế cô, cuối cùng tôi cũng có thể thực hiện được ước mơ của mình, dùng cơ thể khỏe mạnh vào đại học.” Trần Nhã Du dùng tay đập mạnh vào bồn rửa, sau đó quay người lao ra khỏi phòng tắm, lao tới cánh cửa đối diện, đập hai cái kêu lên: “Lý Lạc Phàm, cứu mình với!”
Giây tiếp theo, cửa ký túc xá mở ra, một bàn tay đỡ cô ấy vào, cửa ký túc xá lại đóng lại.
Nhìn Trần Nhã Du run thành cái sàng, cả người tràn đầy âm khí, Lý Lạc Phàm cười ha hả: “Cậu không tin vào tà, mãi đến khi hồn phách của cậu gần như bị ép ra khỏi cơ thể mới phản ứng sao?”
Trần Nhã Du kéo chiếc vòng cổ của mình bật khóc: “Mình không thể tháo chiếc vòng cổ ra, Lạc Mai nói rằng nếu mình mơ hai lần nữa thì cô ta có thể chiếm lấy cơ thể của mình.”
Ba người trong ký túc xá đều bị tiếng khóc của Trần Nhã Du đánh thức, nhưng vì đang trong thời gian huấn luyện quân sự nên không ai dám bật đèn hay thậm chí nói to vì sợ làm phiền dì quản lí ký túc xá.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây